CHUYỆN TÌNH ANH LÍNH CÔNG BINH - CHƯƠNG 13

Cập nhật lúc: 2025-08-01 01:51:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Ngọc chuẩn xong cơm tối chờ thượng tá Vinh về như hẹn lúc sáng thì bỗng nhiên nhận điện thoại.

“A lô, ba sắp về tới nơi ba?”

“Minh Ngọc, con nấu một chút cháo mang bệnh viện ở địa chỉ 153 Lê Hồng Phong.”

Minh Ngọc lo lắng:

“Ba, chuyện gì ạ? Có ai ở bệnh viện ?”

“Thành Trung thương vì bảo vệ cho ba. Con đừng lo lắng quá, ba hết. Hiện tại Thành Trung đang theo xe cấp cứu về thành phố H. Chắc hai tiếng nữa nó tới nơi. Con chăm sóc Thành Trung cho tới khi nhà tới nhé. Chị gái nó mới nước ngoài .”

Minh Ngọc c.h.ế.t lặng.

Anh thương, chuyển về thành phố H ?

Nhất định là vết thương nặng.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài má, Minh Ngọc bật thành tiếng:

“Anh Trung sẽ đúng ba?”

“Thành Trung phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ . Ba còn việc làm nên về ngay . Con thật bình tĩnh, chăm sóc cho Thành Trung nhớ ?”

Minh Ngọc gật gật đầu, mếu máo :

“Thưa ba con nhớ .”

_ _ _ _ _

Hai tiếng , một cô gái mặc áo sơ mi trắng và chân váy midi màu xanh nhạt quầy lễ tân bệnh viện:

“Xin cô cho hỏi thượng úy Thành Trung chuyển tới đây hiện đang ở phòng nào ạ?”

Lễ tân cô gái xinh mỉm :

”Cho hỏi cô là gì của ?”

“Tôi là bạn của Thành Trung.”

Cô lễ tân xinh khẽ nhíu mày:

”Vậy thì tiếc thưa cô. Anh Thành Trung bệnh tình nghiêm trọng, hiện thể cho ngoài ạ.”

Cô gái ấp úng:

“Vậy là bạn gái ?”

Lễ tân cô gái một nữa:

”Tất nhiên thể là bạn trai .”

Cô gái lắp bắp:

“Vậy nếu là vợ cưới thì thể ?”

Lúc một giọng trầm ấm vang lên:

 “Thanh Vân, đừng làm khó cô nữa.”

Minh Ngọc sang thấy một vị bác sĩ đang tới.

”Cảm ơn bác sĩ.”

Ánh mắt vị bác sĩ hiện lên ý :

 “Mời cô theo .”

Minh Ngọc vội vàng theo vị bác sĩ:

”Không tình hình sức khỏe của Thành Trung hiện tại thưa bác sĩ?”

“Hiện tại đang hôn mê nhưng qua cơn nguy kịch. Cô đừng quá lo lắng.”

Lạ thật. Ba cô cả vị bác sĩ cứ mở miệng “đừng lo lắng”. Làm thể lo cơ chứ, một con khỏe mạnh bình thường bỗng nhiên vì tai nạn mà giường bệnh, còn khi nào mới tỉnh .

Minh Ngọc bước phòng bệnh, thấy Thành Trung đó, hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ . Tay và cả hai chân của đều băng trắng. Cô xuống bên cạnh , kìm nước mắt.

Vị bác sĩ hiệu cho Minh Ngọc giữ yên lặng:

“Cô ở đây cùng với , đừng gây ồn ào để cho nghỉ ngơi.”

Minh Ngọc lấy tay lau nước mắt, mỉm , gật đầu với vị bác sĩ.

Cô lặng lẽ Thành Trung, bây giờ cô làm gì?

Thành Trung vì cứu ba của cô mới tai nạn, nhưng chuyện của cô và còn rõ ràng. Minh Ngọc Thùy Dung kể về việc Thành Trung tìm cô hôm . Cô cũng Thùy Dung gửi bức ảnh cho xem. Khi tỉnh cô sẽ đối diện với thế nào đây?

Đang miên man suy nghĩ thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô:

“Minh Ngọc, em tha cho ?”

“Anh tỉnh . Để em gọi bác sĩ tới.”

“Không cần . Anh chỉ xin với em chuyện hôn ước từ . Anh nghĩ đó là chuyện thể tự giải quyết . Không ngờ khiến em và nảy sinh hiểu lầm như ?”

“Hiểu lầm?”

“Còn nữa, chuyện ông bà nội ở khu nhà cổ hôm đó cũng mới . Anh ý giấu em.”

Minh Ngọc Thành Trung :

“Đợi khỏe chúng chuyện đó .”

“Minh Ngọc, hiện tại ba đuổi khỏi nhà. Nếu như em chấp nhận lời xin của thì thành kẻ vô gia cư .”

Minh Ngọc lau nước mắt:

 “Anh ngốc thật. Có đáng để làm như ?”

“Anh sẽ cùng chọn tới cuối con đường. Em tin lời đó ?”

Minh Ngọc yên lặng.

Thành Trung tiếp tục :

”Anh nên em thể giận nhưng em cũng lớn lắm em ?”

“Em ?”

Thành Trung đưa máy điện thoại cho cô xem bức ảnh chụp mà Thùy Dung gửi:

“Em nhớ thuận tay nào ?”

Minh Ngọc lập tức trả lời:

”Tay trái.”

“Vậy đeo nhẫn ở tay nào?”

Minh Ngọc nhớ tới với cô, đây đeo nhẫn ở tay nhưng vì cảm nhận hết độ mềm mại của bàn tay cô mỗi hai nắm tay dạo nên chuyển sang đeo nhẫn bên trái. Anh luôn bên ngoài để bảo vệ cho cô nên bàn tay nắm lấy tay cô luôn là tay .

trong hình đeo nhẫn ở tay .

“Cái đó thể đổi bên mà.”

“Minh Ngọc, em gặp một . Chỉ mới thể giải oan cho .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chuyen-tinh-anh-linh-cong-binh/chuong-13.html.]

Minh Ngọc gật đầu.

Thành Trung nhấn nút gọi bác sĩ.

Người bước là vị bác sĩ Minh Ngọc gặp lúc đầu.

Khi tháo khẩu trang, cô khỏi giật .

Hai bọn họ giống như đúc.

Minh Ngọc ấp úng:

”Anh Tuấn Thành?”

Tuấn Thành mỉm :

“Em dâu.”

Minh Ngọc vội xua tay:

“Em để thăm Thành Trung thôi.”

Tuấn Thành :

”Chỉ vì bức ảnh em mà thằng Trung nhất quyết đòi bệnh viện mặc dù bệnh viện Hạnh Phúc nổi tiếng nhất là Khoa Sản.”

Tuấn Thành đưa tay cho Minh Ngọc xem:

“Trong ảnh là . Em nghĩ xem nó cái nhẫn chẳng lẽ thể .”

Minh Ngọc lo lắng:

“Anh thương như cần chuyển sang viện khác ạ?”

Tuấn Thành nháy mắt với Thành Trung:

“Em cứ ở đây chăm nó hết hôm nay chuyển sẽ bàn .”

Minh Ngọc gật đầu, cô nhận bộ quần áo của bệnh nhân từ tay Tuấn Thành.

“Em cho nó . Bệnh nhân ở đây đều mặc đồ .”

Nói xong, Tuấn Thành định rời thì Minh Ngọc gọi với theo:

“Khoan . Anh giúp em với.”

Tuấn Thành bật :

“Vợ cưới cho chồng cưới, ngại cả.”

Trước khi rời Tuấn Thành còn thêm một câu:

”Vừa Thành Trung hôn mê . Nó hứa cho bộ cờ vua mạ vàng nên mới giúp như đó. Em dâu cẩn thận với nó đấy.”

Thành Trung lớn:

”Anh lấy đồ nữa ?”

Minh Ngọc: “...”

Thành Trung Minh Ngọc còn đang bối rối:

“Em luôn cho ?”

Minh Ngọc lắc đầu:

“Để em gọi y tá. Không đây là phòng VIP ?”

“Anh dặn Tuấn Thành. Phòng từ giờ trở , nội bất xuất, ngoại bất nhập.”

Minh Ngọc tin, vẫn nhấn nút gọi y tá thì nhận điện thoại:

”Thưa cô, phòng bệnh 106 nhận lệnh từ bác sĩ Tuấn Thành. Không ai phép , mong cô thông cảm.”

Thành Trung đưa tay trái , cầm lấy quần áo :

“Em cho , định để khác ngắm chồng em ?”

Minh Ngọc bĩu môi:

“Em còn đồng ý cưới nha. Chỉ là hiểu lầm sáng tỏ thôi.”

Lúc điện thoại của Minh Ngọc rung lên, cô lập tức máy:

”Ba .”

“Minh Ngọc, còn mau giúp chồng tương lai đồ. Nó nhắn tin mách ba đây .”

Minh Ngọc liếc mắt Thành Trung:

“Ba, con còn tới chuyện ba lừa con .”

“Khi nào về ba sẽ nhận với con . Còn hiện giờ Thành Trung là con rể tương lai của ba, là ân nhân cứu mạng của ba. Có chuyện nhỏ như mà con cũng giúp nó ?”

“Con chuyện với ba nữa.”

Thượng tá Vinh lớn:

“Được. Giúp nó . Khi nào xong thì xem video trong máy ảnh ba gửi nhé.”

“Vâng. Con chào ba.”

Minh Ngọc đám quần áo, áo thì đơn giản nhưng quần thì làm thế nào?

Anh thương cả hai chân và tay chắc chắn thể tự làm .

Thành Trung cô:

“Thay áo .”

Minh Ngọc xuống bên cạnh giường, chậm rãi cởi cúc áo Thành Trung. Cô đầu sang phía khác, gương mặt ửng đỏ như ráng chiều.

Tuy hai quen một thời gian dài nhưng đây là đầu cô ở gần tới .

Cuối cùng chiếc áo cũng cởi , Thành Trung cô gái đang luống cuống bên cạnh liền đưa tay giữ cho gương mặt cô thẳng :

“Minh Ngọc, .”

Mặt Minh Ngọc ngày càng đỏ, đột nhiên cô kêu lên:

“Khoan , tay thương. Tay vẫn hoạt động bình thường.”

Thành Trung lập tức đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn đặc biệt khác với những đây, lẽ bao nhiêu nhớ nhung suốt thời gian qua đều dồn trong đó.

Hô hấp của cô dần trở nên khó khăn.

Thành Trung xoay , áp bộ cơ thể nam tính của lên cô gái nhỏ.

Anh hôn cô thật sâu, mãnh liệt đam mê hơn tất cả những đây. Anh cảm thấy dường như một nụ hôn là đủ.

Minh Ngọc thấy nút áo sơ mi đang cởi , cảm thấy mút mát cổ của . Cô cố gắng giữ lấy chút lý trí còn sót , cầm lấy tay Thành Trung:

”Đừng...đừng làm .”

Lời của Minh Ngọc kéo Thành Trung về thực tại.

Anh xuống bên cạnh, ôm chặt cô lòng, khẽ gọi tên cô:

“Minh Ngọc.”

Loading...