Chủ Nhà Của Tôi Là Một Thanh Niên… Dễ Vỡ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-25 15:04:39
Lượt xem: 220

Tôi từng nghĩ sống chung với đàn ông là một trải nghiệm nguy hiểm.

 

Thế nên khi dọn căn hộ , bật chế độ “lạnh lùng”, “tự lập”, “ dây dưa”, “cảm ơn thiết”.

 

Chỉ là… ngờ đàn ông còn nữ tính hơn cả .

 

Buổi tối đầu tiên, còn kịp dọn hết đồ, chủ nhà gõ cửa nhẹ như mèo cào.

 

“Anh nấu chút canh rong biển. Em ăn ?”

 

Tôi ngẩn . Đã quen với kiểu sống “mỗi đứa một ổ”, tự ăn tự ngủ, hiếm khi thấy chủ nhà nào nấu ăn mời khách thuê.

 

Tôi ngập ngừng: “Ờ… cay ạ?”

 

Anh lắc đầu, ánh mắt thành thật: “Không . Anh sợ cay, ăn là .”

 

Tôi: “…”

 

Tôi nên sớm hiểu — bất kỳ điều gì gây kích thích nhẹ tới giác quan của đều thể khiến bật .

 

 

Ngày thứ ba ở, chứng kiến một cảnh tượng khó quên.

 

Lúc đang gõ báo cáo deadline, thì tiếng rên rỉ khe khẽ từ bếp.

 

Tưởng ngất, lao .

 

Thì thấy chủ nhà đang ôm củ… hành tây, nước mắt lã chã.

 

“Tại cắt hành sẽ cay mắt, mà vẫn trồng hành làm gì…” – thì thào như thể thế giới quá tàn nhẫn.

 

Tôi như trời trồng.

 

Từ trong sâu thẳm tâm can, một câu nhẹ nhàng: “Thôi đừng nữa, em cắt hành cho.”

 

kịp nuốt xuống.

 

Tôi thể làm hỏng nguyên tắc sống lạnh lùng .

 

 

khó ở một chỗ là — dù dễ vỡ, chủ nhà cực kỳ tỉ mỉ.

 

Giày ướt, hôm tờ note: “Đã sấy giày giúp em nhé.”

 

Tôi để ly nước cam quên rửa, hôm note: “Lần nhớ uống hết nha, vitamin C để lâu .”

 

Lúc quên đem áo làm, ảnh nhắn:

 

“Anh đem áo đến công ty cho em , để ở quầy lễ tân nha. Anh lên , ngại lắm.”

 

Tôi nên cảm động, nên lo lắng.

 

Lo là vì… từng kể chỗ làm cho ảnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chu-nha-cua-toi-la-mot-thanh-nien-de-vo/chuong-1.html.]

 

Tôi bắt đầu để ý.

 

Hình như nhiều hơn mức bình thường.

 

Biết dị ứng tôm.

 

Biết ghét tiếng báo thức quá to.

 

Biết vặn vòi nước theo chiều ngược kim đồng hồ (chuyện cực kỳ riêng tư nha, chính cũng nhớ thói quen đó luôn).

 

Và đỉnh điểm là, đêm hôm đó.

 

Khi định lén rót nước trong bếp thì vô tình thấy phòng vẫn sáng. Máy tính để chế độ ngủ nhưng tắt hẳn.

 

Tôi chỉ lướt mắt qua thôi, và thấy:

 

Một folder mang tên .

 

Trong đó file:

 

“Những thứ cô thích.”

 

“Lưu ý khi làm món trứng hấp cô thích: cay, nước tương.”

 

“Ghi chú: hôm nay cô buồn, nên hỏi nhiều.”

 

Tôi c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

 

Một phút , từ phòng bước , còn kịp phản ứng, hỏi:

 

“Anh… theo dõi ?”

 

Anh ngớ . “Hả?”

 

Tôi chỉ tay màn hình. “Cái đó là ?”

 

Anh ba giây, … đỏ mặt. Gãi đầu.

 

“Anh xin . theo dõi . Chỉ là… em chuyện lúc ăn cơm, càu nhàu trong phòng… em để ý, nhưng thì nhớ hết.”

 

Tôi: “…”

 

Anh nhẹ, đầu tiên , cũng yếu ớt.

 

“Anh chỉ tiếp cận kiểu gì. Nên… ghi thôi.”

 

Tôi đó, tim lệch nhịp.

 

Ủa?

 

Ủa là ? Là crush từ đầu hả? Là giả để tạo thiện cảm hả? Là lừa trap tình cảm hả???

 

Loading...