Chồng tôi sợ quan hệ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:55:17
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh yêu, hôm nay trời mưa to lắm. Em trong lớp mà cứ nghĩ đến . Không giờ đang làm gì? Anh nhớ em ? Em nhớ nhiều lắm. Em chỉ mong hết tuần để gặp , ôm lòng."

Minh từng dòng, từng chữ. Giọng văn đầy yêu thương và mong nhớ của cô ngày cứa tim . Anh cô. Anh tình yêu chân thành đến thế. Vậy mà ... để nỗi sợ hãi của bản phá hủy tất cả. Anh vô tâm đến mức nào trong thời gian qua? Anh đẩy cô xa như thế nào? Anh xứng đáng với tình yêu của cô ? Khuôn mặt nhăn vì đau đớn và hối hận. Anh úp mặt lòng bàn tay, cảm thấy thật tồi tệ.

Điện thoại của Linh rung lên. Màn hình sáng đèn trong bóng tối. Tin nhắn từ Minh vẫn còn đó. "Anh xin ." Cô vẫn trả lời. Cô dòng chữ đó thật lâu. Nghĩ về Minh, nghĩ về căn nhà cũ, nghĩ về bó hoa ly trắng muốt. Nghĩ về những gì Bác sĩ Mai thể với .

Một ý nghĩ chợt lóe lên. Anh đang cố gắng. Anh đang vật lộn với con quái vật trong . Có lẽ... lẽ cô nên cho một cơ hội. Cho cả hai một cơ hội. Không để như cũ ngay lập tức, mà là để bắt đầu . Từng bước một.

Cô mở khóa điện thoại. Ngón tay lướt nhanh bàn phím. Gửi.

`Anh đang ở ?`

Câu hỏi ngắn gọn, trách móc, giận hờn, chỉ là một sự thăm dò, một cánh cửa hé mở. Cô xuống giường, siết chặt điện thoại trong tay. Dù Minh trả lời thế nào nữa... lẽ thứ sẽ bắt đầu đổi từ khoảnh khắc .

Chương 7

Minh và Linh gặp tại một quán cà phê nhỏ khuất trong con hẻm yên tĩnh. Không gian trầm lắng, ánh đèn vàng dịu nhẹ và tiếng nhạc lời khe khẽ. Họ chọn một bàn ở góc khuất, tránh xa những ánh mắt tò mò. Không khí ban đầu đặc quánh sự gượng gạo và xa cách. Linh đối diện Minh, hai tay đặt bàn, siết chặt . Minh cúi đầu cốc cà phê đen đặc, dám thẳng cô. Khoảng trống giữa họ chỉ là chiếc bàn, mà còn là cả một vực sâu của những tổn thương và hiểu lầm.

Minh hít sâu một , ngẩng đầu lên. Ánh mắt cuối cùng cũng chạm mắt Linh, nhưng vẫn còn chút né tránh và sợ hãi.

- Em... Em đến .

Giọng khàn khàn, run run.

- Vâng. Anh... chuyện gì?

Linh đáp, giọng cô vẫn còn nét dè dặt, phòng thủ.

Minh im lặng một lúc, như đang tìm từ ngữ thích hợp. Anh đưa tay lên xoa thái dương, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi và dằn vặt.

- Anh... Anh xin vì chuyện đêm hôm đó. Anh... cố ý làm em sợ.

- Em sợ. Em... em chỉ đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-9.html.]

Linh , giọng cô mềm một chút, nhưng vẫn chất chứa nỗi buồn.

- Anh . Anh xin để em chịu đựng một suốt thời gian qua. Anh... Anh tồi tệ.

Minh , giọng đầy sự hối hận. Anh dừng một chút, lấy hết can đảm, thẳng cô.

- Anh ... Anh bắt đầu gặp bác sĩ tâm lý. Anh... Anh cần sự giúp đỡ.

Linh ngạc nhiên . Đi trị liệu tâm lý? Cô ngờ quyết định nhanh đến . Một tia hy vọng mong manh lóe lên trong lòng cô.

- Bác sĩ ... vấn đề của liên quan đến một ám ảnh từ quá khứ. Một sự kiện... kinh khủng mà chứng kiến khi còn nhỏ. Ở... ở cái căn nhà cũ đó.

Minh bắt đầu kể, giọng ban đầu còn ngập ngừng, nhưng dần dần, những ký ức đau đớn như mở khóa. Anh về những chi tiết m.á.u me hình ảnh cụ thể, nhưng mô tả về cảm giác.

- Em chỉ là một đứa trẻ... đó... hiểu gì hết. Chỉ thấy tiếng la hét... sự đau đớn... sự hỗn loạn... và... và cái chết. Nó... nó quá sức chịu đựng của một đứa bé. Nó khắc sâu tâm trí .

Anh , giọng như trở thời điểm của một đứa trẻ hoảng sợ.

- Rồi ... cái ký ức đó... nó cứ gắn chặt với những thứ liên quan đến sinh nở, đến sự gần gũi thể xác. Như một cơ chế phòng vệ... cơ thể tự động phản ứng bằng sự sợ hãi tột độ mỗi khi đối diện với nó. Anh... kiểm soát . Nó là... một nỗi sợ hãi vô hình.

Minh nhắm mắt một thoáng, như đang cố gắng đẩy lùi hình ảnh đáng sợ đang hiện về.

- Anh là bác sĩ phụ sản... tiếp xúc với việc sinh nở hàng ngày. điều đó làm nỗi sợ biến mất. Ngược ... đôi khi nó còn tồi tệ hơn. Đặc biệt là... với em.

Anh mở mắt , Linh, ánh mắt phức tạp.

- Càng yêu em... càng gần em... thì nỗi sợ đó càng lớn. Vì nó gắn với cái chết... cái đau đớn tột cùng... Anh sợ... sợ cái cảnh tượng đó sẽ lặp ... sợ bảo vệ yêu thương. Anh nó là vô lý. Anh là bác sĩ! lý trí thắng nổi con quái vật trong đầu .

Linh đó, lắng từng lời . Nước mắt cô trào từ lúc nào , lăn dài má. Lần đầu tiên, cô thực sự hiểu. Hiểu gánh nặng mà đàn ông mặt cô mang vác một suốt bao nhiêu năm. Cái sự né tránh, sự xa lánh của hết yêu cô, mà là vì đang vật lộn với một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Cô , ánh mắt còn sự trách móc tổn thương, chỉ còn sự thấu hiểu và cả nỗi xót xa.

- Em... em nghĩ... nghĩ còn yêu em nữa. Nghĩ rằng em làm gì sai... Nghĩ rằng em đủ ... đủ hấp dẫn...

Linh , giọng cô nghẹn .

Loading...