Giọng lẩm bẩm, đứt quãng, lạc miền ký ức đen tối.
"Rồi... cái hình ảnh đó... nó gắn liền với ... tiếng la hét... máu... và... và cái việc... cái việc sinh nở... cái việc tạo một đứa bé..."
Anh mở mắt , ánh mắt đầy hoảng loạn.
- Cứ mỗi ... cứ mỗi gần gũi ai đó... hoặc thấy cảnh sinh nở... cái ký ức đó hiện về... nó như một bộ phim kinh dị... Em... em cảm thấy như nhấn chìm... sợ hãi... ghê tởm... kiểm soát . Em... em nó vô lý... em là bác sĩ... em quen với máu, với sinh nở... nhưng ... nỗi sợ hãi ... nó liên quan đến lý trí. Nó... nó sâu hơn thế. Nó là... một con quái vật trong đầu em.
Anh , cuối cùng cũng thốt một phần sự thật. Bác sĩ Mai lắng một cách chăm chú, ghi chép cẩn thận.
- Cậu đang mô tả đúng về cơ chế của một ám ảnh tâm lý trauma. Cái sự kiện chứng kiến khi còn nhỏ tạo một 'vết sẹo' trong tiềm thức. Bộ não của , để bảo vệ khỏi cảm giác sợ hãi tột độ đó, gắn nó với những khái niệm liên quan như sự mật sinh nở. Giờ đây, bất cứ khi nào đối diện với những khái niệm đó, ký ức trauma kích hoạt, kéo theo tất cả những cảm xúc tiêu cực, hoảng loạn, sợ hãi như ngày xưa.
Bà giải thích, giọng điềm đạm nhưng Minh cảm nhận sự đồng cảm trong đó.
- Việc né tránh sự gần gũi với vợ... việc cảm thấy sợ hãi khi thấy em bé sơ sinh... đó là của . Đó là phản ứng tự nhiên của một cơ thể và tâm trí tổn thương. việc tìm đến đây hôm nay... đó là bước dũng cảm nhất. Cậu quyết định đối mặt.
Minh im lặng. Đối mặt... , quyết định đối mặt. Vì tiếp tục sống trong bóng tối đó nữa. Vì mất Linh.
Cùng lúc đó, tại trường học, Linh đang sắp xếp bàn làm việc giờ tan học. Tiếng chuông cửa lớp khẽ vang lên. Một nhân viên giao hàng đó, tay ôm một bó hoa lớn.
- Chị Nguyễn Thùy Linh ạ? Có hoa gửi cho chị ạ.
Linh ngạc nhiên. Hoa cho cô ư? Từ ai?
- Vâng, là Linh. ... ai gửi ?
- Dạ, tên gửi thiệp ạ. Chỉ ghi "Gửi Linh".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-8.html.]
Người giao hàng đáp. Linh nhận lấy bó hoa. Những đóa hoa ly trắng muốt, xen lẫn vài cành baby nhỏ li ti. Là loại hoa cô yêu thích nhất. Cô ngỡ ngàng bó hoa. Minh... là Minh ? Anh cô thích loại hoa . ... ghi tên?
Cô ôm bó hoa lòng, hít nhẹ mùi hương thoang thoảng. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, pha lẫn sự bối rối và mâu thuẫn. Cô vẫn còn giận, còn đau vì những gì xảy . bó hoa ... nó như một tín hiệu. Một sự xin thầm lặng? Hay là một lời nhắc nhở về những điều đẽ từng giữa họ?
Điện thoại trong túi quần rung lên. Một tin nhắn. Từ Minh.
Linh do dự một lúc lâu. Ngón tay cô lướt màn hình nhưng dám mở . Cô hít sâu một , như lấy hết can đảm. Rồi cô nhấn tin nhắn.
Chỉ vỏn vẹn hai từ.
`Anh xin .`
Linh chằm chằm dòng chữ đó. Mắt cô nhòe . Nước mắt bất giác trào , lăn dài má. Xin ? Chỉ hai từ đó thôi ? Hai từ đó đủ để xóa nhòa tất cả nỗi đau, sự cô đơn, sự tổn thương mà cô chịu đựng bấy lâu nay ? Có đủ để hàn gắn những vết rạn nứt trong cuộc hôn nhân của họ ?
Cô trả lời. Muốn hét lên. Muốn thật to. Muốn hỏi tại , tại hành động như , tại để cô một gánh chịu tất cả. cô nhớ đến cảnh tượng lên cơn hoảng loạn đêm đó. Nhớ đến câu chuyện về căn nhà cũ. Nhớ đến cái biểu cảm đáng sợ gương mặt . Cô vấn đề của đơn giản chỉ là "xin " là xong.
Cô đặt điện thoại xuống, bó hoa bàn. Tươi . liệu che lấp những tàn tro bên ? Cô cảm thấy mâu thuẫn. Một phần trong cô vẫn còn yêu , vẫn còn hy vọng. Một phần khác sợ hãi, sợ lặp những tổn thương. Cô nên làm gì bây giờ?
Bác sĩ Mai vẫn đang giải thích về quá trình trị liệu.
- Việc chữa lành trauma cần thời gian, Minh. Sẽ những lúc khó khăn, những lúc cảm thấy bỏ cuộc. hãy nhớ lý do tại bắt đầu. Vì chính , và vì mà yêu thương. Cậu bước bước đầu tiên . Đó là điều quan trọng nhất.
Minh gật đầu. Anh sẽ khó khăn. Rất khó khăn. sẽ cố gắng. Anh thể tiếp tục chạy trốn nữa.
Đêm đó, Minh trở về căn nhà trống vắng. Anh bước phòng ngủ. Căn phòng mà né tránh bấy lâu nay. Mọi thứ vẫn y nguyên. Mùi hương thoang thoảng của Linh vẫn còn vương vấn chiếc gối. Anh xuống mép giường, trống bên cạnh . Sự trống rỗng ... nó khủng khiếp hơn bất cứ cơn hoảng loạn nào. Anh nhớ Linh da diết. Nhớ tiếng của cô, nhớ cái cách cô ôm , nhớ cả cái cách cô cằn nhằn khi về muộn. Tất cả những điều nhỏ nhặt đó... giờ đây trở nên quý giá đến nhường nào.
Anh quanh phòng. Ánh mắt dừng ở một chiếc hộp nhỏ đặt đầu giường. Hộp đồ kỷ niệm của Linh. Anh khẽ mở . Bên trong là những tấm ảnh cũ, những chiếc vé xem phim, và... những lá thư. Những lá thư Linh cho khi họ còn yêu xa. Anh lấy một lá thư , từ từ mở . Nét chữ quen thuộc, mềm mại.