Chồng tôi sợ quan hệ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:55:15
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh im lặng, bức ảnh. Nhìn cái bóng dáng nhỏ bé của chính ngày xưa. Anh chạy trốn nó suốt bao nhiêu năm. Né tránh sự thật, chôn vùi ký ức, cố gắng sống như một bình thường. giờ đây, nó trở , mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đe dọa cướp tất cả những gì yêu quý. Cướp Linh.

Đột nhiên, cảm thấy một thôi thúc mãnh liệt. Anh thể tiếp tục thế nữa. Không thể tiếp tục né tránh. Anh đối mặt. Đối mặt với chính nỗi sợ hãi của . Anh với tay lấy điện thoại, lục tìm danh bạ. Anh cần sự giúp đỡ. Sự giúp đỡ chuyên nghiệp.

Anh dừng ở một cái tên. Bác sĩ Mai. Đồng nghiệp cũ ở khoa tâm lý, hơn vài tuổi, là một phụ nữ điềm đạm và đáng tin cậy. Anh do dự một chút, nhấn nút gọi.

- Alo, bác sĩ Mai đấy ạ? Em là Minh ở khoa sản đây.

- À, Minh . Có chuyện gì ? Giọng lạ thế?

Giọng bác sĩ Mai từ đầu dây bên mực ôn tồn. Minh hít sâu một .

- Dạ... em... em chút chuyện cần chuyện khẩn cấp với chị ạ. Chị... chị thể gặp em bây giờ ?

Anh , giọng run run, như thể đang cầu xin.

Trong khi Minh đang chìm trong nỗi sợ hãi và bắt đầu tìm kiếm lối thoát, Linh đang cố gắng từng chút một để xây dựng cuộc sống của . Cô đang ở nhà An. Căn phòng nhỏ của An ấm cúng và quen thuộc, khiến Linh cảm thấy bớt lạc lõng hơn. Cô bắt đầu dạy trở . Đứng bục giảng, những gương mặt ngây thơ, những ánh mắt sáng ngời của học trò, cô cảm thấy một chút bình yên hiếm hoi. Những đứa trẻ... chúng vẫn đáng yêu như , vẫn tràn đầy năng lượng như . Chúng khiến cô nhớ lý do tại cô yêu nghề giáo, lý do tại cô khao khát con đến thế. giờ đây, cô còn chỉ chúng với nỗi khao khát cháy bỏng nữa. Cô chúng với sự trân trọng, với tình yêu thương vô điều kiện.

An luôn ở bên cạnh cô, động viên cô từng chút một.

- Cậu xem kìa. Dù thế nào nữa, vẫn sống cho chính chứ. Đừng để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì làm đánh mất bản . Yêu lấy , Linh.

An , giọng chân thành. Cô kéo Linh tập yoga, đăng ký cho cô một lớp vẽ tranh buổi tối.

- Thử . Biết phát hiện một điều gì đó mới mẻ về bản . Hoặc đơn giản là thêm những niềm vui nhỏ khác ngoài những chuyện khiến buồn lòng.

Linh lời An. Cô bắt đầu tập yoga, cảm nhận cơ thể dẻo dai hơn một chút mỗi buổi tập, tâm trí cũng bớt căng thẳng hơn. Cô cầm cọ vẽ, những mảng màu sắc tươi sáng dần lấp đầy trống trong tâm hồn cô. Dù nỗi đau vẫn còn đó, vết thương vẫn âm ỉ, nhưng cô còn tuyệt vọng như đêm hôm nữa. Cô đang học cách thở , học cách tìm chính .

Minh đối diện Bác sĩ Mai trong phòng khám riêng của bà. Không gian yên tĩnh, ánh đèn dịu nhẹ. Bác sĩ Mai với ánh mắt kiên nhẫn và thấu hiểu.

- Cậu chuyện khẩn cấp. Có chuyện gì thế, Minh? Cứ bình tĩnh, từ từ thôi.

Minh cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh siết chặt hai bàn tay đặt đầu gối. Nói điều ... thật khó khăn.

- Em... em cảm thấy... căng thẳng lắm chị ạ. Dạo áp lực công việc lớn quá. Các ca mổ phức tạp, ... chuyện gia đình nữa.

Anh bắt đầu bằng cách chung chung, cố gắng che giấu vấn đề thực sự.

Bác sĩ Mai ngắt lời . Bà chỉ lắng , thỉnh thoảng khẽ gật đầu.

- Căng thẳng công việc là điều khó tránh khỏi, đặc biệt là với tính chất công việc của . Còn chuyện gia đình... Có vấn đề gì cụ thể mà chia sẻ ?

Bà hỏi một cách nhẹ nhàng, gợi mở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-7.html.]

Minh do dự một lúc lâu. Anh đấu tranh nội tâm dữ dội. Có nên ? Nói liệu ai hiểu? Hay họ sẽ như một kẻ điên? nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Linh khi cô rời . Nhớ cái run rẩy kiểm soát của chính trong phòng mổ. Anh thể tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi nữa. Vì Linh. Vì chính .

- Em... em nghĩ vấn đề chỉ là căng thẳng công việc ạ. Nó... nó sâu hơn thế. Nó liên quan đến... một sự kiện. Một sự kiện... khủng khiếp mà em từng chứng kiến. Khi em còn nhỏ.

Anh , giọng khẽ, như thể sợ rằng to lên sẽ làm cái ký ức đáng sợ vỡ vụn . Anh xuống sàn nhà, tránh ánh mắt của Bác sĩ Mai.

- Một sự kiện khủng khiếp... liên quan đến sinh nở?

Bác sĩ Mai khẽ hỏi, giọng vẫn điềm tĩnh, nhưng một chút tinh ý trong đó.

Minh giật , ngẩng đầu lên bà. Làm ?

- Vâng... đúng ạ. Nó... nó xảy ở nhà. Em... em ở đó. Em thấy hết...

Anh bắt đầu kể, những lời đứt quãng, rời rạc, như thể đang mò mẫm trong bóng tối ký ức. Anh sâu chi tiết cụ thể của cảnh tượng, chỉ mô tả cảm giác sợ hãi tột độ của một đứa trẻ, sự bất lực, tiếng la hét, và hình ảnh... hình ảnh đáng sợ đó.

Bác sĩ Mai lắng , ngắt lời, phán xét. Bà ghi chép cuốn sổ tay, những dòng chữ nhanh và chính xác. Bà nhận đây chỉ là căng thẳng thông thường. Đây là một vết thương tâm lý sâu sắc, một ám ảnh ăn sâu tiềm thức, chi phối hành vi và cảm xúc của Minh suốt bao nhiêu năm qua mà hề . Bà rằng đây sẽ là một hành trình trị liệu dài và khó khăn. Không chỉ cần kỹ năng chuyên môn, mà còn cần nhiều sự kiên nhẫn và thấu hiểu. ít nhất... Minh bước bước đầu tiên. Anh quyết định đối mặt.

Chương 6

Không gian phòng khám riêng của Bác sĩ Mai tĩnh lặng đến lạ lùng, đối lập với cơn bão đang càn quét trong tâm trí Minh. Ánh đèn dịu nhẹ, ghế sofa êm ái, nhưng Minh đó, cả căng cứng. Bác sĩ Mai , ánh mắt kiên nhẫn và phán xét.

- Chúng tiếp tục chứ, Minh? Tuần nhắc đến một sự kiện kinh khủng từ khi còn nhỏ. Cậu thể chia sẻ thêm về nó ?

Giọng bà nhẹ nhàng, như sợ làm vỡ một thứ gì đó mỏng manh. Minh siết chặt bàn tay đặt đầu gối. Anh cảm thấy một sự kháng cự dữ dội bên trong. Một phần của chạy trốn ngay lập tức, lờ , giả vờ như từng gì xảy . nhớ đến Linh, nhớ đến ánh mắt đau khổ của cô khi đẩy cô .

- Em... em nhớ ... Nó... đáng sợ lắm.

Giọng run rẩy, khàn đặc.

- Tôi . đôi khi, để chữa lành vết thương, chúng đủ dũng cảm để nó. Hãy cứ những gì nhớ . Không cần chi tiết quá nếu sẵn sàng.

Bác sĩ Mai động viên. Minh hít sâu một , nhắm mắt . Hình ảnh... hiện về. Không mời mà đến.

"Tiếng hét... tiếng la hét xé lòng... ở trong nhà... căn nhà cũ kỹ đó... tối om... mùi m.á.u tanh... mùi sợ hãi..."

Anh run lên bần bật.

"Người phụ nữ... bà ... mặt mũi đau đớn... mồ hôi nhễ nhại... tiếng rên la... ngừng... cái gì đó... máu... nhiều máu..."

Cơ thể Minh co rúm , như một đứa trẻ đang cố gắng thu thoát khỏi thế giới.

"Em... em đó... em chỉ là một đứa trẻ... em hiểu gì hết... nhưng em sợ... sợ lắm... cái cảnh tượng đó... nó cứ ám ảnh em..."

Loading...