Cô ngẩng đầu lên cánh cửa phòng làm việc khóa chặt, căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Tựa như... nỗ lực của cô đều vô ích. Tựa như... cái vấn đề quá lớn, quá sâu sắc, tình yêu sự thấu hiểu của cô thể chạm tới. Cô cảm thấy đang bên bờ vực, và cuộc hôn nhân ... dường như đến hồi kết. Không còn lối thoát nào nữa. Chỉ còn sự vỡ nát.
Chương 4
Sáng hôm , khí trong căn nhà nặng nề như đúc bằng chì. Minh bước khỏi phòng làm việc, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt hằn lên sự hối hận và mệt mỏi tột độ. Anh thấy Linh đang thu sofa, im lặng, nhưng dám đến gần bất cứ điều gì. Căn phòng vẫn còn vương dư âm của cơn hoảng loạn đêm qua, như một vết sẹo vô hình khắc sâu gian.
Linh một lời nào với Minh. Cô phòng ngủ, mở tủ quần áo, bắt đầu gấp gọn quần áo của một cách máy móc, lặng lẽ. Cô chọn những món đồ đơn giản nhất, như đang gói ghém một phần cuộc đời . Mỗi đặt một món đồ vali, trái tim cô thắt một nhịp. Cô cảm thấy đang đóng gói cả những hy vọng và ước mơ về ngôi nhà , về gia đình .
Điện thoại reo vang. Là An. Linh hít sâu một , cố giữ giọng bình tĩnh khi trả lời.
- Alo, An .
- Cậu ? Tối qua chuyện gì ? Giọng .
Giọng An đầy lo lắng. Linh mím môi.
- Tớ... Tớ . Chỉ là...
Cô ngập ngừng, quyết định. Cô thể giữ bí mật một nữa.
- An , tớ... tớ sẽ tạm thời chuyển ngoài một thời gian. Tớ... tớ cần gian để suy nghĩ.
- Cái gì? Chuyển ngoài á? Có chuyện gì nghiêm trọng Linh? Cậu cho tớ .
Linh kể , giọng cô nghẹn từng đợt khi mô tả cơn hoảng loạn của Minh đêm qua, sự sợ hãi tột độ của khi cô chạm , những lời lẩm bẩm đứt quãng, và cả câu chuyện về căn nhà cũ mà cô tìm hiểu . An lắng trong im lặng, thỉnh thoảng mới thốt lên một tiếng kinh ngạc hoặc đau xót.
- Tớ làm nữa, An. Vấn đề của ... nó quá lớn. Tớ cảm thấy bất lực. Tớ... tớ thể cứ ở đây chịu đựng sự né tránh và tổn thương nữa. Tớ cần thời gian.
- Tớ hiểu . Đến nhà tớ . Lúc nào cũng . Cứ coi như nhà . Tớ luôn ở đây vì , nhớ nhé.
Giọng An ấm áp, như một cái phao cứu sinh trong cơn bão lòng của Linh.
- Cảm ơn , An. Cảm ơn nhiều lắm.
Linh cúp máy, nước mắt lăn dài. Cô đóng khóa vali , kéo nó khỏi phòng ngủ.
Vừa đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, tiếp theo là tiếng mở cửa. Mẹ Minh bước nhà, gương mặt cau , vẻ giận dữ hiện rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-5.html.]
- Hai đứa bây làm cái trò gì hả?
Bà rằng, thẳng phòng khách, ánh mắt dừng ở chiếc vali Linh đang cầm.
- Cô làm cái gì đấy? Đang định ?
Bà chất vấn, giọng điệu đầy gay gắt.
- Dạ... con chào . Con... con định tạm thời về nhà bạn ở vài hôm ạ.
Linh cố giữ bình tĩnh, đáp lời.
- Về nhà bạn á? Ở cái cái nhà ấm êm ở bụi ? Cô giận dỗi cái gì? Hay là... cô ý định gì khác?
Mẹ Minh cô đầy nghi ngờ, giọng điệu chuyển sang mỉa mai, cay nghiệt.
- Tôi cô dạo lo gì chuyện con cái, cứ lăng nhăng thì ? Rồi còn cách giữ chồng? Để Minh nhà cứ ủ dột đấy là ?
Lời của bà như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng trái tim Linh. Bà đang đổ cho cô? Bà đang những lời cay độc như ?
- Mẹ ơi... như nghĩ ạ. Con và Minh... đang vấn đề cần thời gian để giải quyết ạ.
Linh cố gắng giải thích, giọng run run vì uất ức.
- Vấn đề cái gì? Tôi thấy vấn đề là ở cô đấy! Cứ đòi hỏi cái gì ! Minh nhà làm vất vả cả ngày, về nhà chỉ yên tĩnh nghỉ ngơi, cô cứ bày trò, dằn dỗi nọ! Phụ nữ khéo léo giữ chồng, vun vén cho gia đình chứ! Hay tại cô cách làm cho nó vui vẻ?
Bà , giọng điệu ngày càng cao và gay gắt, chỉ trích Linh ngừng. Từng lời, từng chữ của bà đều xát muối vết thương lòng của Linh, khiến cô cảm thấy như đang phanh trần, sỉ nhục một cách tàn nhẫn ngay trong chính ngôi nhà của .
Minh từ lúc nào ở cửa phòng làm việc, hết cuộc chuyện. Vẻ mặt lộ rõ sự bối rối, khó xử. Anh , Linh, đôi mắt đầy mâu thuẫn.
- Mẹ ... chuyện ... như ...
Anh ngập ngừng lên tiếng, giọng khẽ, yếu ớt.
- Con và Linh... tụi con...
Anh chỉ , im bặt. Anh bước tới, chắn mặt Linh, bảo vệ cô một cách dứt khoát. Sự ngập ngừng, sự im lặng và hành động của trong khoảnh khắc đó là giọt nước tràn ly đối với Linh.