Cô đang lẩn quẩn trong mớ suy nghĩ thì tiếng khụ khụ từ phía bụi cây gần đó. Một bà cụ tóc bạc phơ, dáng nhỏ thó, đang lúi húi nhổ cỏ. Bà ngẩng đầu lên Linh bằng đôi mắt dò xét.
- Cô tìm ai đấy?
Linh giật , vội vàng mỉm .
- Dạ... con chỉ ngang qua thôi ạ. Thấy căn nhà cũ quá nên... tò mò một chút.
Bà cụ căn nhà, Linh, giọng chậm rãi, mang theo sự mệt mỏi của tuổi già.
- Căn nhà ... cũ lắm . Bỏ hoang cũng ngót nghét hai mươi năm chứ. Từ cái bận ...
- Cái bận nào ạ?
Linh khẽ hỏi, tim đập mạnh hơn.
- Thì cái bận... may mắn . Vụ tai nạn sinh nở kinh khủng. Bà ... khổ , qua khỏi. Đứa bé thì... suýt nữa cũng giữ . Mà tội nhất là thằng bé con. Nó... nó chứng kiến hết.
Giọng bà cụ ngập ngừng, hạ thấp xuống như đang kể chuyện ma.
- Khổ thằng bé, còn bé tí teo cảnh tượng kinh hoàng như thế. Từ cái bận ... nhà nó cũng bỏ biệt xứ luôn. Chắc ám ảnh lắm. Tội nghiệp.
Ám ảnh. Hai mươi năm . Tai nạn sinh nở kinh hoàng. Cậu bé chứng kiến. Những từ khóa đập đầu Linh, liên kết với tạo thành một bức tranh mơ hồ nhưng đầy rẫy nỗi sợ hãi. Hai mươi năm ... chính là thời gian Minh còn là một bé. Căn nhà cũ kỹ... chính là cái địa điểm trong tin nhắn. Cái bi kịch sinh nở... chính là thứ mà Minh lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn đêm qua.
Linh cảm thấy như một dòng điện chạy dọc sống lưng. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ cảm ơn bà cụ vội vã rời . Cô dám nán lâu hơn, sợ rằng sẽ cái khí nặng nề ở đó nhấn chìm. Trên đường về, những lời bà cụ hàng xóm cứ lặp lặp trong đầu cô. Vết sẹo tâm lý của Minh... lẽ bắt nguồn từ chính nơi . Một bi kịch xảy , và một đứa trẻ vô tội chứng kiến nó, găm tâm hồn non nớt một nỗi sợ hãi khủng khiếp.
Trở về nhà, Linh lặng lẽ trong phòng khách. Cô căn nhà quen thuộc, những đồ vật gợi nhớ đến Minh, và cảm thấy sự thấu hiểu mong manh nhen nhóm trong lòng thế bởi một nỗi đau và sự bất lực mới. Cô nguồn gốc của nỗi sợ hãi đó, nhưng thì ? Cô thể làm gì để chữa lành vết thương ăn sâu tâm hồn suốt hai mươi năm qua?
Cô đồng hồ. Sắp đến giờ Minh về. Một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô. Có lẽ... lẽ đến lúc thể né tránh nữa. Cô đối diện, và cũng . Biết ... sự thấu hiểu của cô thể kéo khỏi vỏ bọc sợ hãi đó?
Cô dậy, bếp. Nấu một bữa tối đặc biệt. Là những món thích, nhưng làm bằng tất cả sự chân thành và mong đợi. Cô chọn một chiếc váy mà từng khen cô mặc , trang điểm nhẹ nhàng, cố gắng tạo một khí mật, gần gũi nhất thể. Cô hy vọng, chỉ một chút thôi, rằng sự cố gắng của cô, sự thấu hiểu của cô, thể phá vỡ bức tường vô hình giữa họ.
Minh về nhà, ngạc nhiên thấy khí khác lạ. Bàn ăn bày biện lãng mạn, Linh đó, mỉm . Nụ của cô gì đó khác ngày, dịu dàng ẩn chứa sự lo lắng. Anh cảm thấy bối rối, lúng túng.
Bữa tối trôi qua trong sự im lặng, nhưng còn gượng gạo như . Lần là sự im lặng chứa đựng những suy nghĩ, những cảm xúc phức tạp mà cả hai đều dám . Linh Minh, ánh mắt đầy yêu thương và cả sự xót xa. Anh gầy nhiều quá, quầng thâm mắt ngày càng rõ. Ánh mắt vẫn né tránh cô, nhưng cô cảm nhận sự căng thẳng ngầm trong từng thớ thịt .
Ăn xong, Linh dọn dẹp vội. Cô dậy, đến bên Minh đang sofa. Cô quỳ xuống mặt , nhẹ nhàng nắm lấy tay . Lòng bàn tay lạnh ngắt, ẩm ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-4.html.]
- Anh ...
Giọng cô khẽ, dịu dàng.
- Em... em ... đang chuyện gì đó. Một chuyện khó khăn. Một ám ảnh... từ lâu .
Minh đột ngột cứng . Ánh mắt cuối cùng cũng cô, nhưng đầy vẻ hoảng loạn.
- Em... em gì ?
- Em . Đến cái địa điểm trong tin nhắn của . Em chuyện với ở đó. Em ... chuyện gì xảy .
Linh thẳng mắt , cố gắng truyền tải sự thấu hiểu và tình yêu của qua ánh mắt.
- Anh ... Em chịu đựng một chuyện kinh khủng như thế nào. Em nỗi sợ đó lớn đến mức nào. ... ơi... cần một chịu đựng nó nữa. Em ở đây. Em là vợ . Chúng thể... cùng đối mặt mà. Anh... hãy chia sẻ với em . Đừng đẩy em nữa. Đừng sợ em.
Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy , áp má cánh tay . Cô cảm nhận cơ thể run lên bần bật cái chạm của cô.
Ngay lập tức, một cơn hoảng loạn dữ dội ập đến với Minh. Anh thở dốc, tiếng hít , thở gấp gáp, hổn hển như c.h.ế.t đuối. Cả co rúm , run rẩy kiểm soát . Tim đập điên loạn trong lồng ngực, mạnh đến mức Linh cũng cảm nhận rõ qua cái ôm.
- Không! Đừng! Đừng chạm !
Anh gào lên một tiếng, giọng khàn đặc, ánh mắt mở to đầy kinh hoàng, như đang thấy một thứ gì đó khủng khiếp lắm, là cô. Anh đẩy Linh một cách mạnh bạo, khiến cô ngã chúi về phía .
- Máu... Tiếng hét... Không! Dừng ! Đừng!
Minh ôm lấy đầu, lùi phía , lẩm bẩm những từ ngữ đứt quãng, vô nghĩa, như thể đang trở cái đêm kinh hoàng năm xưa, đối diện với những âm thanh, hình ảnh ám ảnh nhất trong ký ức. Mồ hôi lạnh túa trán, mặt trắng bệch, đôi môi tím tái. Anh như một con thú dồn chân tường, chỉ chạy trốn khỏi thứ xung quanh, kể cả cô.
- Anh Minh! Anh ? Bình tĩnh !
Linh loạng choạng dậy, định bước tới gần .
- TRÁNH RA! ĐỪNG ĐẾN GẦN TÔI!
Minh gầm lên, giọng còn là của Minh mà là của một đang chìm trong cơn ác mộng tột độ. Anh , lao nhanh về phía phòng làm việc và sập cửa , tiếng khóa cửa chốt vang lên lạnh lẽo trong gian tĩnh mịch.
Linh sững sờ tại chỗ. Cả cô run lên vì sợ hãi và đau đớn. Cô cánh cửa đóng chặt mặt, trống mà bỏ . Cảnh tượng ... nó còn là sự né tránh vô cảm nữa. Đó là sự sợ hãi tột độ, là một nỗi đau tâm lý quá lớn mà cô từng nghĩ tới.
Cô gục xuống sàn nhà, nơi cách đó vài giây đẩy cô . Cái lạnh lẽo của sàn nhà thấm da thịt, nhưng lạnh bằng sự trống rỗng và tuyệt vọng đang xâm chiếm trái tim cô. Tiếng nức nở vỡ òa, cô , nức nở, đến lạc giọng. Cô cố gắng, thấu hiểu, mở lòng, nhưng tất cả chỉ đổi bằng sự hoảng loạn và sự từ chối phũ phàng từ chính chồng của .