- Mẹ ... chuyện ... cứ uống thuốc là ạ. Nó còn tùy...
Linh cố gắng giải thích, giọng run run.
- Tùy cái gì? Cô lấy lý do lý trấu ? Hay tại cô cách chiều chồng? Minh nhà khỏe mạnh như thế, làm bác sĩ giỏi như thế, lý nào ...
Mặt bà đỏ bừng, lời chạm đến giới hạn khiến Linh cảm thấy như ai đó đang xát muối vết thương. Bà đang ám chỉ gì? Bà đang đổ cho cô tất cả thứ?
Linh nhịn nữa, nhưng cô cố gắng kìm nén, chỉ siết chặt hai bàn tay đến mức móng tay đ.â.m lòng bàn tay.
- Mẹ... con xin ... chuyện tụi con...
- Thôi ! Tôi giải thích gì hết! Lo mà uống thuốc cho ! Tuổi còn lo mà đẻ , đẻ con dị dạng, con tật nguyền thì khổ! Lúc đó hối kịp !
Lời cay nghiệt, độc địa của bà khiến Linh choáng váng. Đẻ con dị dạng? Bà đang nguyền rủa cô ? Nước mắt Linh trào , nóng hổi. Cô cảm thấy sỉ nhục, tổn thương sâu sắc.
Tối đó, Linh một trong phòng khách. Minh vẫn về. Cô cảm thấy cô đơn đến cùng cực. Cái nhà , tưởng là tổ ấm, giờ như một chiếc lồng giam, nhốt cô trong sự cô đơn, áp lực và những bí mật lời giải đáp. Cô nhớ điện thoại của Minh. Cái tin nhắn lạ. Cái tên nhắc đến. Cái địa điểm. Linh cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ. Cô cần . Cô cần hiểu. Sự thật, dù tàn khốc đến , cũng hơn là sự mơ hồ và dằn vặt .
Trái tim đập thình thịch. Linh lén phòng làm việc của Minh khi đang tắm. Cô làm là sai, nhưng cô còn lựa chọn nào khác. Cô tìm điện thoại của , cố gắng nhớ mật khẩu. Mãi mới mở . Cô phần tin nhắn, kéo xuống, tìm kiếm.
Tin nhắn đó. Từ một lạ. Nó vẫn còn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-3.html.]
`Vết sẹo ở căn nhà cũ... Mày còn nhớ ?`
Bên dòng đó, một tin nhắn khác, cũng từ lạ đó, ngắn gọn hơn.
`[Tên] + [Địa điểm]`.
Linh chằm chằm cái tên và địa điểm, tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, mạnh đến mức cô thể thấy tiếng thình thịch bên tai. Cái tên ... cô từng Minh nhắc đến. Địa điểm ... chính là cái địa điểm mà hàng xóm kể cho cô . Căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô. Chuyện may xảy ở đó. Ca sinh nở kinh hoàng. Cậu bé chứng kiến. Tất cả những mảnh ghép rời rạc đột ngột như nối với .
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Linh. Tay cô run rẩy. Cô đây là thứ nên xem, nên . trí tò mò và khao khát tìm sự thật lấn át tất cả. Cô vội vàng mở ứng dụng chụp ảnh màn hình, chụp đoạn tin nhắn đó. Xong việc, cô đặt điện thoại về chỗ cũ, đóng ứng dụng tin nhắn, hành động nhanh chóng và vụng về trong sự hoảng loạn.
Cô chạy khỏi phòng làm việc, run bần bật. Cô thụp xuống sàn nhà phòng khách, ôm lấy đầu. Nước mắt tuôn như mưa. Cô cảm thấy chạm tay một bí mật khủng khiếp, một vực sâu tăm tối trong tâm hồn chồng mà cô yêu thương. Cái tin nhắn đó, cái tên đó, địa điểm đó... Chúng chắc chắn liên quan đến nỗi sợ hãi của Minh, đến cái bi kịch năm xưa mà hàng xóm kể. Vết sẹo tâm lý của ... lẽ bắt nguồn từ chính nơi đó.
Linh nức nở trong bóng tối, cảm giác cô lập và bế tắc bao trùm. Cô đang ở trong cuộc hôn nhân ? Cô làm gì bây giờ? Chạy trốn? Hay đối mặt? Nếu đối mặt, cô đối mặt với cái gì? Cô màn hình điện thoại, nơi bức ảnh chụp đoạn tin nhắn vẫn còn đó. Cái tên bí ẩn... cái địa điểm ám ảnh... Một quyết định dần hình thành trong đầu cô. Dù sợ hãi, cô cũng thể cứ đây chờ đợi và dằn vặt. Cô . Phải đến nơi đó. Phải tìm hiểu rõ chuyện. Dù sự thật đáng sợ đến mức nào chăng nữa.
Chương 3
Linh viện cớ với An là việc gia đình ở ngoại ô. Cô lên chiếc xe buýt cũ kỹ, khung cảnh thành phố dần lùi phía , bằng những hàng cây xanh mướt và những cánh đồng lúa đang lên xanh. Trong túi xách, điện thoại cô nóng lên vì mồ hôi tay. Bức ảnh chụp màn hình tin nhắn từ lạ vẫn còn đó, như một lời thách thức, một lời mời gọi đến với sự thật mà cô sợ hãi khao khát . Cái tên ... cái địa điểm ...
Sau gần hai tiếng đồng hồ, chiếc xe buýt dừng ở một trạm vắng vẻ. Cô xuống xe, hít một thật sâu bầu khí trong lành nhưng cũng pha lẫn mùi ẩm mục của đất và cây cỏ. Theo chỉ dẫn từ bản đồ điện thoại, cô bộ dọc con đường đất nhỏ, hai bên là những bụi cây dại và hàng rào gỗ mục. Cuối con đường, lấp ló hàng cây bạch đàn già cỗi, là một căn nhà.
như cái tên trong tin nhắn. Căn nhà cũ kỹ, im lìm và vẻ bỏ hoang từ lâu. Tường gạch cũ xỉn màu, mái ngói bạc thếch phủ đầy rêu phong, cánh cửa gỗ mục nát đóng im ỉm. Một cảm giác u ám, nặng nề bao trùm lấy nơi , như thể nó đang cất giấu một bí mật nào đó sâu, đau. Linh cách cổng một đoạn, do dự. Tim cô đập nhanh. Có nên ? Vào để làm gì? Để đối diện với cái gì?