Chồng tôi sợ quan hệ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:55:10
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ý nghĩ đó lướt nhanh qua đầu , kèm theo một cơn lạnh lẽo bất chợt. Cái âm thanh đó, tiếng la hét xé lòng... cái hình ảnh đó, m.á.u me và sự hỗn loạn... hiện về, rõ mồn một. Anh cảm thấy lồng n.g.ự.c như bóp nghẹt, một cảm giác sợ hãi vô hình xâm chiếm, tê liệt giác quan. Anh vội , dặn dò y tá vài câu một cách qua loa rời khỏi phòng mổ nhanh chóng, như chạy trốn khỏi chính cái khoảnh khắc thiêng liêng mà tạo , chạy trốn khỏi nỗi ám ảnh đang bủa vây.

Trở về căn nhà chỉ còn mùi hương thoang thoảng của bữa tối nguội lạnh, Linh thẫn thờ ghế sofa. Tay cô cầm một khung ảnh cũ, một khung ảnh bạc màu theo thời gian. Trong ảnh là cô và Minh lúc mới cưới, chụp ở công viên nơi họ thường hẹn hò. Anh ôm eo cô thật chặt, cả hai đều tươi, ánh mắt tràn đầy tình yêu và hy vọng, chút gợn ưu phiền. Nụ đó... hồn nhiên và hạnh phúc đến lạ lùng.

"Anh ngày xưa... là ?" Linh tự hỏi, giọng thì thầm trong gian trống rỗng. Cô đưa ngón tay khẽ chạm nhẹ khuôn mặt Minh trong ảnh, chạm nụ rạng rỡ ngày . Nụ đó, ánh mắt đó... biến ? Điều gì xảy trong hai năm qua, khiến đàn ông từng yêu thương cô đến , từng khao khát xây dựng tổ ấm với cô đến , giờ né tránh cô như thể cô là một mầm bệnh, né tránh chính ước mơ về những đứa trẻ mà cả hai từng cùng vun đắp? Cô cảm thấy trái tim đau nhói, như hàng ngàn mảnh vỡ cứa . Cái hố sâu vô hình giữa họ ngày càng lớn, nuốt chửng lấy tình yêu và những hy vọng cuối cùng của cô.

Điện thoại Minh rung lên, cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của khi đang một trong phòng làm việc tối om, ánh mắt dán màn hình máy tính nhưng thực sự thấy gì. Một tin nhắn từ một lạ.

Anh mở . Dòng chữ hiện lên, đơn giản nhưng như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng ký ức.

`Vết sẹo ở căn nhà cũ... Mày còn nhớ ?`

Khuôn mặt Minh lập tức trắng bệch, còn một giọt máu. Đồng tử co rút . Anh chằm chằm màn hình, thở dồn dập, đôi mắt đầy hoảng loạn tột độ. Tay run rẩy đến mức làm rơi điện thoại xuống sàn gỗ, tiếng cộp khô khốc vang lên trong đêm tĩnh lặng, như một lời cảnh báo. Cái quá khứ kinh hoàng đó... nó tìm đến .

Chương 2

Sáng sớm hôm , Linh dậy thật sớm. Tiếng lạch cạch trong bếp vang lên khi cô cẩn thận chuẩn bữa sáng. Trứng ốp la hình trái tim, vài lát thịt xông khói vàng giòn, một đĩa salad nhỏ tươi mát và cốc sữa ấm. Cô bày biện thứ thật mắt, cắm thêm một bông hoa nhỏ lọ bàn ăn. Cô đó, đợi Minh, lòng đầy những suy nghĩ mâu thuẫn. Tối qua... cảnh tượng ... nó khiến cô sợ hãi, nhưng đồng thời khơi dậy trong cô một khao khát tìm hiểu. Rốt cuộc điều gì khiến sợ hãi đến mức đó?

Minh bước từ phòng làm việc, bộ dạng vẫn mệt mỏi và uể oải. Anh thấy bàn ăn, thấy cô đó chờ . Một thoáng ngạc nhiên lẫn lúng túng lướt qua mắt .

- Em dậy sớm ?

- Ừ. Em làm bữa sáng cho . Anh ăn làm.

Cô cố nở nụ tươi nhất thể, giọng vẫn dịu dàng. Minh xuống đối diện cô. Anh chỉ gắp vài miếng một cách chậm rãi, mắt vẫn xuống đĩa.

- Anh ... hôm nay... ca trực của thế nào?

Linh cố bắt chuyện, hy vọng sẽ chia sẻ điều gì đó, bất cứ điều gì.

- Vẫn thôi. Khá bận.

Giọng đều đều, vô cảm.

- À... thế . Thế... khỏe ? Dạo em thấy ...

Cô ngập ngừng. Minh đột ngột đặt nĩa xuống, cô, ánh mắt lảng tránh nhưng giọng chút khó chịu.

- Anh vẫn mà. Em đừng nghĩ nhiều quá. Anh ăn xong .

Anh dậy nhanh chóng, gạt ghế .

- Anh làm đây. Sắp muộn .

Anh thậm chí cô một cái khi lời . Linh đó, theo bóng lưng khuất cánh cửa, mâm cơm vẫn còn nguyên vẹn, nụ môi tắt hẳn. Cảm giác bất lực và tủi dâng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-2.html.]

Tại trường, Linh thể nào tập trung bài giảng. Ánh mắt cô cứ cửa sổ, tâm trí cuồng với những hình ảnh, những câu hỏi từ đêm qua. Biểu cảm sợ hãi tột độ của Minh khi cô chạm , tiếng lẩm bẩm đứt quãng về máu, tiếng hét... và câu chuyện về căn nhà cũ ở ngoại ô mà hàng xóm kể. Mọi thứ như những mảnh ghép rời rạc, đáng sợ.

Giờ nghỉ giải lao, An - cô bạn đồng nghiệp nhất của Linh - đến bên, khẽ lay vai cô.

- Này Linh, làm thế? Cậu cứ thẫn thờ cả buổi. Có chuyện gì ?

Linh giật , vội vàng lắc đầu.

- Không... . Chỉ là... mệt thôi.

- Mệt á? Tớ thấy . Có ... chuyện gia đình ?

An cô đầy lo lắng. Linh An là duy nhất cô thể chia sẻ lúc , nhưng cô bắt đầu từ . Chuyện của cô và Minh... quá phức tạp, quá khó .

- Ừm... Chỉ là... chút vấn đề nhỏ mà. Tụi tớ đang cố gắng giải quyết. Cảm ơn nhé, An. Tớ .

Cô cố gắng mỉm trấn an bạn, nhưng nụ gượng gạo đó làm An càng thêm lo lắng. An hỏi thêm, chỉ vỗ nhẹ vai cô.

Trở về nhà giờ làm, Linh lao máy tính. Cô gõ những từ khóa tìm kiếm. "Sợ hãi mật", "vô cảm trong hôn nhân", "ám ảnh tâm lý trauma", "chứng sợ quan hệ". Hàng loạt kết quả hiện . Cô ngấu nghiến, về các triệu chứng, về nguyên nhân, về các trường hợp tương tự.

"Né tránh sự gần gũi thể xác... Phản ứng hoảng loạn khi chạm ... Ám ảnh bởi các hình ảnh/âm thanh liên quan đến trauma..." Cô đến , trái tim càng thắt đến đó. Mọi thứ đều quá giống với Minh. "Vậy ... đây của ? Không hết yêu ?" Một tia hy vọng mong manh lóe lên, nhưng ngay lập tức nhấn chìm bởi nỗi sợ hãi lớn hơn. Vấn đề ... nghiêm trọng đến mức nào? Liệu chữa khỏi ? Hay cô sẽ sống cả đời với một chồng sợ hãi chính vợ ? Sự bối rối và sợ hãi bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy lạnh run.

Tiếng chuông cửa vang lên. Linh kịp phản ứng thì Mẹ Minh tự mở cửa bước . Bà mang theo một túi to đủ loại đồ: chai mật ong rừng, gói thuốc bắc, hộp đông trùng hạ thảo... Bà đặt mạnh xuống bàn, vẻ mặt khó chịu mặt.

- Tôi cô dạo gầy ? Ăn uống kiểu gì thế?

- Dạ... con vẫn ăn uống bình thường ạ.

Linh khẽ đáp, cảm giác ngột ngạt quen thuộc ùa về.

- Bình thường cái nỗi gì? Nhìn cô xem! Người mà cứ gầy gò ốm yếu. Như thế thì làm mà sinh nở khỏe mạnh ?

thẳng vấn đề, hề khách sáo. Linh chỉ cúi đầu im lặng.

- Tôi cho cô , đến đây để thăm hỏi xã giao. Hai đứa bây cưới bao lâu ? Hai năm! Hai năm đấy! Bụng vẫn lép kẹp thế ?

Giọng bà cao lên, mang theo sự chất vấn và giận dữ.

- Hàng xóm họ hàng ai cũng hỏi, khiến mặt mũi nào mà ai! Bà A bà B cháu bế bồng khắp xóm , còn nhà ... Haizzz!

Bà thở dài thườn thượt, vẻ mặt đầy thất vọng, như thể Linh là tội đồ của cả dòng họ.

- Tôi mua đủ thứ thuốc bổ, thuốc mát, thuốc kích trứng đây . Cô uống ! Uống cho mát gan mát máu, cho dễ đậu thai. Đừng lười nhác nữa!

Bà đặt mạnh mấy gói thuốc xuống bàn mặt Linh.

Loading...