Một buổi chiều, khi Minh trị liệu về, vẻ mặt còn mệt mỏi, Linh rót cho một cốc nước cam.
- Anh ... chuyện một chút ? Nếu cảm thấy sẵn sàng.
Cô nhẹ nhàng hỏi. Minh cô, ánh mắt phức tạp. Anh xuống ghế sofa, cô xuống cạnh , giữ một cách đủ để cảm thấy thoải mái.
- Bác sĩ Mai... bà giỏi.
Minh , giọng trầm ấm.
- Anh... đang học cách... đối diện với nó. Nhìn thẳng cái cảnh tượng đó... chạy trốn nữa.
Anh dừng , hít một sâu.
- Khó khăn lắm. ... nhưng mỗi vượt qua một chút... thấy nhẹ nhõm hơn. Như gỡ bỏ một viên đá nặng trong lòng .
Linh lặng lẽ lắng . Cô khẽ đưa tay , đặt nhẹ lên mu bàn tay đang để đầu gối. Cái chạm nhẹ, nhanh, gây áp lực. Minh rụt . Anh chỉ siết nhẹ bàn tay cô đáp .
- Em luôn ở đây mà. Cùng .
Linh khẽ .
Tại buổi trị liệu, Minh kể cho Bác sĩ Mai về những tiến bộ nhỏ của với Linh.
- Em ... chạm cô . Cô đặt tay lên tay em. Và em... em hoảng loạn. Em chỉ cảm thấy... ấm áp. Và run run. run vì sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-11.html.]
Minh , giọng chút ngạc nhiên lẫn vui sướng mong manh.
- Và em... em pha cà phê cho cô . Cô . Nụ đó... lâu lắm em mới thấy cô như . Em cảm thấy... vui lắm chị ạ. Rất vui.
Bác sĩ Mai mỉm .
- Đó là những bước tiến tuyệt vời, Minh. Cậu đang học cách kết nối . Với bản , với quá khứ, và với mà yêu thương. Cậu đang làm .
Một buổi tối, khi cả hai đang xem một bộ phim hài TV, khí khá thoải mái. Linh sofa, Minh cạnh, giữ một cách nhỏ. Một cảnh phim hài hước khiến Linh bật lớn. Cô sang Minh, vẫn còn khúc khích.
- Anh xem , cái ông diễn viên đó... buồn quá mất!
Cô , một cách tự nhiên, cô khẽ nghiêng đầu, tựa vai Minh.
Minh đột ngột cứng . Toàn căng thẳng trong giây lát, như bản năng phòng vệ cũ đang trỗi dậy. Trái tim đập nhanh hơn. "Khoảng cách... sự gần gũi... cảm giác chạm ..." Hàng loạt suy nghĩ lóe lên trong đầu , kèm với chút lạnh quen thuộc.
... cái cảm giác ấm áp từ vai cô áp vai ... mùi hương quen thuộc của cô... nó lấn át nỗi sợ hãi. Anh nhớ lời Bác sĩ Mai. Nhớ lời hứa với Linh. "Đối mặt. Không chạy trốn." Anh hít sâu một , cố gắng thư giãn.
Từ từ, chậm rãi, Minh đưa tay lên. Anh vòng tay qua vai Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cô lòng. Cái ôm ban đầu còn gượng gạo, nhưng dần dần, nó trở nên dịu dàng và chắc chắn hơn. Linh bất ngờ, cô tựa đầu sát hơn n.g.ự.c . Cô thể thấy tiếng tim đập, còn nhanh và loạn xạ vì sợ hãi, chỉ là nhịp đập bình thường của một đàn ông đang ôm phụ nữ yêu.
Minh nhắm mắt . Anh cảm nhận cơ thể Linh trong vòng tay , cảm nhận ấm của cô, mùi tóc cô. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, ẩn sâu đó, nhưng giờ đây, đầu tiên, nó còn kiểm soát nữa. Cảm giác yêu thương, sự bình yên, và cả sự dũng cảm của việc đối diện... nó mạnh hơn nỗi sợ hãi nhiều. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y ôm cô, như bù đắp cho tất cả những ngày tháng xa cách, những tổn thương gây . Đây là một bước tiến khổng lồ đối với .
Vài tuần , Minh và Linh cùng đến thăm một trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi ở ngoại ô. Linh gợi ý chuyến . Cô Minh tiếp xúc với trẻ con một cách tự nhiên nhất, trong một môi trường áp lực.
Họ dành cả buổi chiều chơi đùa với các em nhỏ. Những tiếng trong trẻo, những cái ôm hồn nhiên, những câu hỏi ngây ngô. Linh mỉm Minh. Ban đầu còn dè dặt, nhưng dần dần hòa nhập. Anh hướng dẫn một bé lắp ráp đồ chơi, buộc tóc cho một bé gái, kiên nhẫn lắng một em bé kể về ước mơ của . Nét mặt giãn , còn sự căng thẳng sợ hãi. Thay đó là sự dịu dàng và cả niềm vui khi ở bên những sinh hồn bé bỏng.
Linh từ xa cảnh tượng đó, trái tim cô ấm áp lạ thường. Anh sợ trẻ con. Nỗi sợ của là chúng. Nỗi sợ đó... giải phóng một phần nào đó. Cô cảm thấy hạnh phúc. Không vì hy vọng sắp con, mà là hạnh phúc khi thấy yêu đang dần thoát khỏi bóng tối của chính .