- Áp lực từ ... từ việc mong con... sự cô đơn trong chính ngôi nhà của ... Em cảm thấy như bỏ rơi. Bị tổn thương sâu sắc.
Cô đưa tay lên lau nước mắt.
- Em đau lòng, Minh . Đau lòng đến mức... buông xuôi tất cả.
Minh cô , những giọt nước mắt vì tổn thương của cô, và cảm thấy trái tim thắt . Anh đưa tay , khẽ chạm tay Linh đang đặt bàn. Linh giật , nhưng rụt . Bàn tay vẫn còn lạnh, nhưng cái chạm còn sự sợ hãi, né tránh. Nó run rẩy, nhưng là run rẩy vì xúc động, vì hối hận, và cả sự dũng cảm.
- Anh xin , Linh. Anh xin vì để em chịu đựng tất cả những điều đó một . Anh quá hèn nhát. Quá ích kỷ. Anh chỉ vùi công việc, nỗi sợ của bản mà quên mất rằng em cũng đang đau khổ.
Anh nắm lấy tay cô chặt hơn một chút.
- Anh yêu em, Linh. Anh bao giờ hết yêu em cả. Chỉ là... cách làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi của chính để yêu em một cách trọn vẹn. Cái ám ảnh đó... nó cứ như một bức tường vô hình giữa chúng .
Họ đó, tay trong tay, chuyện lâu. Không còn những lời buộc tội, còn sự né tránh. Chỉ sự chân thành, sự sẻ chia, và những giọt nước mắt. Minh kể về quá trình trị liệu, về những khó khăn đang đối mặt khi đào bới ký ức đau buồn. Linh kể về những đêm ngủ, về áp lực từ chồng, về sự cô đơn gặm nhấm.
Khi cuộc gặp gần kết thúc, lời hứa hẹn nào về việc " như xưa" ngay lập tức. Họ , vết thương quá sâu, cần thời gian để chữa lành.
- Anh... sẽ cố gắng.
Minh , giọng kiên định hơn.
- Sẽ cố gắng đối mặt với nó. Vì em. Và vì chính nữa. Anh con quái vật đó kiểm soát cuộc đời nữa.
- Em... em tin .
Linh khẽ đáp.
- Chúng ... sẽ cùng bước tiếp. Từng bước một. Không vội vàng. Không gây áp lực. Được ?
Minh gật đầu, siết nhẹ tay cô.
- Được. Từng bước một. Cùng .
Kết thúc cuộc gặp, họ dậy. Minh đưa Linh về nhà An. Trên đường , họ nhiều, nhưng còn sự xa cách. Sự thấu hiểu mong manh gieo mầm trong cuộc trò chuyện hôm nay.
Về đến nhà An, Linh bước xuống xe. Minh trong xe, cô. Cô mỉm với , một nụ nhẹ nhõm, pha chút buồn nhưng chân thành. Minh cũng khẽ mỉm đáp . Anh cảm thấy một gánh nặng vô hình cởi bỏ, dù hành trình phía còn dài.
Linh bước nhà, An đang sofa xem TV. Thấy Linh về, An vội tắt TV, cô đầy lo lắng.
- Sao ? Cậu và Minh...
- Tụi tớ... chuyện An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-10.html.]
Linh đáp, giọng vẫn mệt, nhưng gương mặt cô...
An chằm chằm Linh. Khuôn mặt cô, đầu tiên nhiều ngày, còn vẻ u ám, tuyệt vọng. Khóe môi cô khẽ cong lên, một nụ nhẹ nhõm, như ánh nắng cơn mưa.
- Tớ... tớ cảm thấy... lẽ vẫn còn cơ hội.
Linh , đôi mắt cô ánh lên tia hy vọng. An nụ đó, nụ biến mất khỏi gương mặt Linh bấy lâu nay, và cô , dù chuyện thế nào nữa, Linh của cô... cuối cùng cũng tìm chút bình yên cho riêng .
Chương 8
Căn nhà vẫn là căn nhà cũ, nhưng cảm giác khác. Không còn sự ngột ngạt của những bí mật chôn vùi, sự lạnh lẽo của những hy vọng tan vỡ. Thay đó là một bầu khí dè dặt nhưng chất chứa sự quan tâm và cả... hy vọng. Linh kéo vali nhà. Minh đó, cô, ánh mắt đầy phức tạp.
- Em... về .
Anh , giọng khẽ khàng.
- Vâng.
Linh đáp, cô thẳng , chỉ xuống sàn nhà. Cả hai đều bối rối. Họ đồng ý "cùng bước tiếp từng bước một", nhưng bước đầu tiên... khó khăn hơn họ nghĩ.
Chiếc vali đặt ở góc phòng ngủ phụ. Họ sẵn sàng ngủ chung giường, thậm chí chung phòng. Đó là một thỏa thuận lời, một sự thừa nhận rằng cách về thể xác và tâm hồn vẫn còn đó, cần thời gian và sự kiên nhẫn để thu hẹp .
Minh đều đặn gặp Bác sĩ Mai. Mỗi buổi trị liệu là một cuộc chiến. Chiến đấu với ký ức, chiến đấu với nỗi sợ hãi ăn sâu bám rễ. Anh học cách nhận diện những yếu tố kích hoạt cơn hoảng loạn, học các kỹ thuật hít thở sâu để trấn tĩnh, học cách từng bước nhỏ đối diện với hình ảnh và âm thanh ám ảnh.
- Sẽ những lúc khó khăn, Minh. Cậu sẽ cảm thấy bỏ cuộc. Cảm thấy thứ quá sức. Đó là bình thường. Quan trọng là dừng .
Bác sĩ Mai . Minh gật đầu. Anh . Có những đêm, giật tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, mồ hôi túa như tắm, cảm giác sợ hãi bóp nghẹt lồng n.g.ự.c như cái đêm đẩy Linh . giờ đây, còn lẩn trốn trong phòng làm việc nữa. Anh dậy, hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh, và quan trọng nhất... còn thấy ghê tởm sợ hãi bản nữa. Anh nhận nó như một vết thương, một vết thương cần chữa lành.
Cuộc sống của Minh và Linh dần trở một quỹ đạo mới. Chậm rãi. Dè dặt. sự chân thành. Minh bắt đầu làm những điều nhỏ nhặt cho Linh. Buổi sáng, dậy sớm hơn một chút, lặng lẽ pha cho cô một cốc cà phê đặt sẵn bàn bếp. Buổi tối, nếu ca trực, sẽ về nhà ăn cơm cùng cô (dù khí đôi khi vẫn còn căng thẳng), hoặc cùng cô dạo bộ quanh công viên gần nhà.
Một , khi Linh đang cặm cụi chuẩn bài giảng cho ngày mai, Minh mang một cốc sữa ấm.
- Em uống . Thức khuya .
Anh đặt cốc sữa xuống bàn cô, nhiều lời. Linh ngẩng đầu lên . Ánh mắt còn né tránh, chỉ sự quan tâm thật lòng. Cô khẽ mỉm .
- Cảm ơn .
Nụ của cô nhẹ, nhưng đủ làm Minh cảm thấy ấm áp. Anh một lúc, khẽ .
- Em cứ làm việc . Anh... phòng sách đây.
Anh . Linh theo bóng lưng , cốc sữa ấm bốc nghi ngút. Những hành động nhỏ bé đó... nó lên nhiều điều hơn vạn lời hoa mỹ. Nó rằng đang cố gắng. Anh đang kết nối .
Linh cũng đổi. Cô còn nhắc đến chuyện con cái nữa. Không gây áp lực cho , cho chính . Cô tập trung công việc, những sở thích mới, và quan trọng nhất, cô tập trung việc hỗ trợ Minh. Cô hỏi han quá nhiều về những buổi trị liệu của (vì cô nó khó khăn), nhưng cô luôn ở đó, bằng sự kiên nhẫn, bằng sự thấu hiểu.