Chồng tôi sợ quan hệ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-17 12:55:09
Lượt xem: 16

Linh cẩn thận xếp những chiếc đĩa sứ trắng muốt lên bàn ăn. Ánh đèn vàng ấm áp từ chiếc đèn treo phản chiếu lung linh mặt bàn kính, tạo nên một gian nhỏ xinh và ấm cúng. Món cá hồi áp chảo vàng ruộm, canh nấm hạt sen nóng hổi bốc khói thơm lừng, và đĩa salad tươi màu sắc trang trí bắt mắt. Tất cả đều là những món Minh thích. Cô đó, chỉnh nếp váy, vuốt nhẹ mái tóc, khẽ chạm tay bông hoa ly trắng muốt cắm trong bình ở giữa bàn. Gương mặt cô đọng một nét dịu dàng, pha lẫn sự mong đợi... một sự mong đợi nuôi dưỡng từ lâu, từ cái ngày họ trao nhẫn cưới, ngày họ cùng vẽ nên bức tranh về một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng trẻ thơ.

Hôm nay là ngày cuối tuần hiếm hoi trực đêm. Mười giờ tối . Ca trực của kết thúc cách đây hơn một tiếng. Tim cô đập khẽ. "Có lẽ...", cô thầm nghĩ, "hôm nay sẽ khác. Chúng sẽ chuyện. Anh sẽ ôm thật chặt như ngày xưa."

Tiếng chìa khóa lạch cạch ở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ tràn đầy hy vọng. Minh bước , cả toát lên vẻ mệt mỏi rã rời. Áo blouse trắng vắt hờ tay, cà vạt nới lỏng lệch hẳn sang một bên. Dưới ánh đèn, quầng thâm mắt hiện rõ. Linh vội bước tới, nụ tươi tắn môi.

- Anh về . Mệt lắm ? Em chuẩn bữa tối . Toàn món thích thôi đấy.

Minh chỉ gật đầu, giọng khàn đặc, mắt xuống sàn nhà cô.

- Anh mệt.

Anh lướt qua cô nhanh chóng, thẳng về phía phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên ngay đó, như một tấm màn chắn vô hình hạ xuống giữa hai . Linh đó, nụ tắt ngúm. Bàn tay cô khẽ nắm chặt thành đấm. Lại thế . Cảnh tượng lặp lặp bao nhiêu trong những tháng gần đây, khiến trái tim cô chai sạn dần mỗi hụt hẫng.

Bữa tối diễn trong bầu khí gượng gạo đến nghẹt thở. Tiếng d.a.o dĩa chạm đĩa là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng. Linh cố gắng khuấy động khí, giọng cô cố giữ vẻ vui vẻ.

- Anh , hôm nay ở trường em buổi biểu diễn văn nghệ đấy. Mấy đứa nhỏ đáng yêu lắm, diễn mà ai cũng nghiêng ngả. Thằng Tèo lớp Một , đóng vai cây thông Noel, cứ im thin thít từ đầu đến cuối, làm cô giáo chạy nhắc khéo...

, tiếng khô khốc trong gian quá yên tĩnh.

- Thật ? Chắc buồn lắm nhỉ.

Minh chỉ nhấm nháp miếng cá, mắt vẫn cô, tập trung việc gỡ xương. Giọng đều đều, chút hứng thú.

- Vâng. Rồi em con bé Thỏ lớp Ba , tóc tết hai bím, mặc váy công chúa, chạy nhảy líu lo... Anh , em chúng nó mà chỉ mong...

Cô dừng , , giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị, sự mong đợi thấp thoáng trong ánh mắt cô.

- Chỉ mong... chúng cũng một đứa như thế. Một thằng Tèo con bé Thỏ của riêng . Anh ... thực sự... con với em ?

Câu hỏi trực diện thoát khỏi miệng khiến chính Linh cũng bất ngờ. Cô nín thở chờ đợi. Minh đột ngột đặt đũa xuống. Tiếng động khẽ vang lên trong gian tĩnh lặng như tờ. Anh ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn chạm mắt cô. Anh chằm chằm phía cô.

- Ừm... trẻ con bây giờ hiếu động thật. Rất cần quan tâm và chăm sóc.

Anh lảng tránh, thẳng bài thuyết trình về vai trò của trẻ em trong xã hội. Rồi đột ngột đổi chủ đề.

- Bệnh viện hôm nay cũng bận lắm. Một ca mổ tim bẩm sinh cho trẻ sơ sinh phức tạp. Kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ. May mà...

Anh bắt đầu kể về công việc, về những ca khó, về áp lực, về đồng nghiệp, về đủ thứ đời, trừ cái điều cô hỏi. Linh im lặng lắng , sự ấm áp trong mắt dần vụt tắt, đó là một nỗi buồn khó tả và cảm giác bất lực dâng lên. Chủ đề lái . Lại một nữa, từ chối về điều quan trọng nhất đối với cô.

Sau bữa tối, Minh TV, mắt dán màn hình nhưng vẻ thực sự xem. Cả toát một vẻ mệt mỏi lẫn xa cách khó tả. Linh đến bên, nhẹ nhàng xuống cạnh chiếc sofa. Cô tựa đầu vai , vòng tay qua eo , đặt bàn tay lên n.g.ự.c . Cô cảm nhận nhịp tim đập lòng bàn tay , nhanh hơn bình thường một chút?

- Anh ... Đã lâu lắm ... chúng ...

Cô khẽ thì thầm, cố gắng gợi ý sự gần gũi, hy vọng một cái ôm ấm áp, một nụ hôn, bất cứ điều gì thể kéo gần cô hơn. Ngực đột ngột căng lên bàn tay cô. Một thoáng rùng khẽ lướt qua cơ thể . Bàn tay đưa lên, nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, gạt tay cô khỏi n.g.ự.c .

- Anh còn xem mấy cái bệnh án . Có vài ca khó cần nghiên cứu thêm khi ngủ. Em cứ ngủ , đừng chờ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-so-quan-he/chuong-1.html.]

Anh viện cớ, giọng lạnh lùng, chỉ là mệt mỏi và né tránh quen thuộc. Anh dậy, cầm lấy một tập tài liệu bàn và bước nhanh về phía phòng làm việc, đóng cửa lưng. Linh một chiếc ghế sofa lạnh lẽo, cảm giác như đông cứng trong gian trống trải.

Đêm đó, Linh chiếc giường rộng thênh thang. Chiếc giường từng là nơi chốn bình yên của hai , giờ chỉ còn cô. Cô lưng với phía thường , cuộn tròn cơ thể như một đứa trẻ bỏ rơi. Nước mắt nóng hổi lăn xuống, thấm gối, lặng lẽ, tiếng động. Cô bật đèn, thấy sự cô đơn và tủi hổ của chính trong bóng tối.

"Mình làm gì sai ? Mình quá đòi hỏi ư?" "Tại như ? Anh yêu nữa ?" Những câu hỏi luẩn quẩn trong đầu, lời giải đáp. Cô nhớ ngày cưới, nụ rạng rỡ của khi cùng cô cắt bánh. Lời bên tai trong đêm tân hôn, thở ấm nóng phả tai cô: "Chúng sẽ một gia đình thật hạnh phúc, em yêu. Ngôi nhà của chúng sẽ tràn ngập tiếng con trẻ." Lúc đó, giọng ấm áp, tràn đầy hy vọng và cả sự tự tin. Sao bây giờ... thứ khác đến thế? Cô cảm thấy trái tim đau nhói. Cái hố sâu vô hình giữa họ ngày càng lớn, nuốt chửng lấy tình yêu và những hy vọng của cô.

Sáng hôm , tiếng chuông điện thoại reo vang lúc Linh đang chuẩn bữa sáng. Là chồng. Cô hít sâu một , cố giữ giọng bình tĩnh nhất thể.

- Alo, ạ.

- Ừ. Linh đấy ? Dạo thế nào con?

Giọng bà vẻ quan tâm, nhưng Linh chỉ là màn dạo đầu quen thuộc.

- Dạ, con vẫn khỏe ạ.

- Ừ khỏe là . Mà , hai đứa bây... mãi tin vui gì thế hả? Hả?

như dự đoán. Bà thẳng vấn đề, vòng vo, giọng điệu bắt đầu thể hiện sự sốt ruột và phần gay gắt.

- Dạ... chuyện ... tụi con...

- Chuyện chuyện nọ gì? Cưới cũng hai năm còn gì? Bạn bè cùng lứa đứa bế con, đứa chuẩn sinh đứa thứ hai kìa! Tuổi tranh thủ mà đẻ , sức khỏe yếu hối kịp đấy!

Giọng bà cao vút lên, mang theo sự áp đặt và cả chút... khinh thường nhẹ.

- Hàng xóm láng giềng hỏi han suốt ngày, bảo nhà sốt ruột mong cháu lắm . Cô xem thế nào chứ! Hay là... tại ai? Tại cô cách làm vợ ?

Lời của chồng như những mũi kim châm thẳng trái tim Linh. Nó chỉ là áp lực, nó là sự sỉ nhục ngầm. Cô siết chặt điện thoại, cổ họng nghẹn , cảm giác tức giận và tủi cùng dâng trào.

- Mẹ , chuyện ... tại con... Tụi con...

- Thôi cô đừng bao biện! Tôi cho cô , đẻ con nối dõi là trách nhiệm của phụ nữ đấy nhé! Cây độc quả, gái độc con đấy cô ?! Không đẻ thì... thì...

Bà ngập ngừng, lời lấp lửng nhưng đầy đe dọa, gợi những hậu quả khủng khiếp mà Linh dám nghĩ tới. Linh cảm thấy như đang bóp nghẹt, khí xung quanh loãng .

- Con... con hiểu ạ. Con sẽ cố gắng.

- Hiểu thì . Nhớ lấy lời . Đừng để thất vọng!

Bà cúp máy. Linh sững sờ giữa bếp, điện thoại vẫn còn trong tay. Nước mắt trào , là những giọt nước mắt nóng hổi của sự uất ức và bất lực. Áp lực từ chồng, sự né tránh và bí ẩn từ chồng, tất cả dồn nén , chèn ép cô đến thở nổi.

Cùng lúc đó, tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương. Tiếng chào đời của một em bé vang vọng trong phòng mổ, như một bản giao hưởng thiêng liêng của sự sống. Minh, với bộ đồ phẫu thuật xanh lá, đang thực hiện những thao tác cuối cùng ca đỡ đẻ thành công . Một bé gái bụ bẫm, khỏe mạnh. Anh là bác sĩ phụ sản, chứng kiến những khoảnh khắc hàng ngày. Lẽ cảm thấy hạnh phúc, tự hào về công việc của .

Y tá trao đứa bé, đỏ hỏn và khỏe mạnh, cho nó. Người con, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, nước mắt lăn dài. Minh đó, cảnh tượng , cảnh tượng mà hàng nghìn thấy. thì khác. Nét mặt sự vui mừng xúc động thông thường của một bác sĩ thành sứ mệnh thiêng liêng. Thay đó...

Một nét co rúm thoáng qua gương mặt , nhanh như một cái chớp mắt nhưng đủ để một quan sát tinh ý nhận . Đồng tử giãn . Tay siết chặt lưng, móng tay đ.â.m lòng bàn tay đến đau điếng. "Không... nghĩ đến... thế nữa ."

Loading...