Chồng tôi bao nuôi nhân tình - 7

Cập nhật lúc: 2025-06-19 09:13:48
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Từ ngày đó trở đi, Thời Sâm cứ như đổi thành một người khác.

 

Chu Minh Mị chậc lưỡi: “Cậu chuốc bùa mê thuốc lú gì cho Thời Sâm thế? Nghe nói anh ta nổi cơn điê.n đuổi hết mấy cô tình nhân bên người rồi.

 

“Cậu nhờ Hạ Minh khuyên nhủ anh ta giúp mình đi. Bảo là chuyện mình muốn ly hôn không phải giả đâu.” Tôi chậm rãi trả lời cô ấy.

 

Chu Minh Mị im lặng một lúc: “Cậu đùa hay nói thật thế? Nhà họ Lận chịu đồng ý à?”

 

“Người cầm quyền hiện tại đang là một đứa con riêng. Anh ta rất kiêng kỵ chuyện tôi và Thời Sâm kết hôn.” Tôi đáp.

 

Chu Minh Mị không nói gì thêm, chỉ bảo một câu rằng tôi quả là may mắn.

 

Mấy chiêu giảng hòa của Thời Sâm chẳng mới mẻ gì. Anh ta đưa tôi trở về nhà cũ, sau đó chỉ tay vào một cây cổ thụ mà bảo: “A Bối, em còn nhớ lúc em trèo lên cái cây này không? Khi đó anh đã đứng dưới tán cây, giơ hai tay đón lấy em đấy.”

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, ngay sau khi em nói em là cô chủ nhà họ Lận luôn.”

 

Anh ta cứng họng.

 

Lúc đó địa vị của Thời Sâm trong nhà họ Thời chẳng mấy ổn định, bởi mẹ anh ta đã gây ra chuyện lớn, còn tiếc là bố anh ta chẳng hề muốn ra tay giúp đỡ.

 

Vì vậy sau khi tôi tự giới thiệu, Thời Sâm bắt đầu làm thân với tôi.

 

Nghĩ lại mới thấy, rõ ràng là anh ta muốn dựa hơi nhà họ Lận.

 

14.

Sau đó nữa, tôi nghe nói Thời Sâm tìm thấy bác sĩ phẫu thuật cho tôi năm ấy.

 

Bên phía bệnh viện cũng phải kinh sợ anh ta. Vị bác sĩ kia suy nghĩ thật lâu mới nhớ lại sắc mặt tái nhợt của tôi năm đó.

 

Theo như lời miêu tả của ông ấy thì ban đầu tôi không thực sự kiên quyết muốn phá thai.

 

Sau khi hay tin mình mang thai, tôi bồn chồn lo lắng. Bác sĩ đã hỏi tôi rằng chồng tôi đã biết chuyện này chưa.

 

Không biết lúc đó tôi đang nghĩ gì, chỉ là đột nhiên nhẹ giọng bảo mình muốn phá thai.

 

Có người nói sắc mặt Thời Sâm khi ấy rất khó coi. Anh ta cầm lấy tay bác sĩ, liên tục hỏi vì sao tôi đột nhiên thay đổi tâm trạng.

 

Bác sĩ biết được thân phận của Thời Sâm thì không dám nói bậy, chỉ bảo thật sự không nhớ ra.

 

Sau đó có một y tá nhút nhát đứng ra nói cho anh ta biết, rằng hotsearch ngày hôm đó là bài viết Thời Sâm đứng ra chống lưng cho Tần Thư Khả.

 

Chỉ nhìn thái độ của cô gái trong tin tức là hiểu rõ mười mươi. Bởi các tư bản khác đều nể mặt Thời Sâm nên không dám động chạm cô ta.

 

Thời Sâm là ai cơ chứ? Nếu bài viết ấy đã có thể tồn tại, vậy chứng tỏ là do anh ta cho phép.

 

Anh ta muốn nhờ đó thông báo với mọi người, rằng Tần Thư Khả là người của anh ta.

 

Có thể là Thời Sâm chỉ muốn bao nuôi một cô gái đơn thuần, thế nhưng khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm.

 

Lúc được đẩy vào phòng phẫu thuật, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn sáng lóa. Thế nhưng tôi lại chẳng hề thấy đau, mà chỉ thấy chói mắt.

 

Nước mắt rưng rưng rồi chảy xuống thành hàng.

 

Sau đó Thời Sâm có gọi điện cho tôi, chật vật mãi mới nói thành lời: “A Bối, anh xin cam đoan mình chưa từng yêu ai khác khi kết hôn với em.”

 

“Nhưng đó không phải điều em muốn. Em muốn trải nghiệm thử thứ được gọi là tình yêu mà mẹ em nói.” Tôi đã trả lời như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/7.html.]

 

15.

Tôi không biết liệu Thời Sâm đã bình tĩnh lại hay chưa.

Thế nhưng những lời ấy có lẽ sẽ khiến anh ta cười nhạo rằng đàn bà yêu đương mù quáng.

 

Mãi đến khi Tiết Lang gọi điện cho tôi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói dịu dàng của chàng trai: “Cô Lận, nghe nói chị đã đề cử em đi du học?”

 

Giọng nói chàng trai có phần vui vẻ.

 

Có lẽ đây là một cơ hội rất tốt. Sau này tôi nghe ngóng thì biết suất du học này là do Thời Sâm bỏ vốn chọn vài người, thế nhưng mục tiêu thật sự của anh ta là ai thì chỉ có lòng tôi hiểu rõ.

 

“Cậu muốn du học không?” Tôi hỏi lại Tiết Lang, “Thật ra cũng khá tốt đấy chứ. Chỉ là sau này khó có cơ hội được nghe cậu kể truyện cổ tích cho tôi nghe nữa rồi.”

 

Suy cho cùng thì chính tôi cũng biết chuyến du học này sẽ kéo dài tám năm, là một khoảng thời gian rất dài. Đồng thời trong hợp đồng cũng ghi rõ sẽ không thể về nước, nếu không sẽ phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

 

Tôi không tin cái thứ gọi là “Dù cho sông cạn đá mòn thì tình yêu ta vẫn luôn vĩnh cửu”, có lẽ là do tôi chưa từng có được thứ đó. Tôi chỉ tin vào tiền tài, vật chất, tin rằng lòng người là thứ hay thay đổi nhất.

 

Thời Sâm hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, tôi từ chối.

 

Đọc tại Ổ Truyện nhé!

Thay vì đi gặp anh ta, tôi lại ngồi trên băng ghế dài ngoài quảng trường và cho chim bồ câu ăn.

 

Nhưng anh ta vẫn tìm thấy tôi. Ngoài trời gió lớn, anh ta vô thức muốn choàng khăn choàng cổ cho tôi.

 

“Thời Sâm, ngoài dụ dỗ ra thì anh không còn chiêu nào khác để thao túng lòng người à?” Tôi hỏi anh ta.

 

“Thời đại luật pháp, cũng đâu thể ép buộc ai.” Anh ta đáp một câu nhạt nhẽo: “A Bối, trên đời này đã không còn gì đáng để em cố chấp nữa rồi. Vòng đi vòng lại, vẫn là chúng ta phù hợp với nhau nhất.”

 

Tôi chợt cảm thấy chẳng thể hiểu nổi anh ta của lúc này.

 

Cái này nên gọi là gì nhỉ?

 

Vượt mưa vượt gió theo đuổi vợ?

 

Hay nước mắt cá sấu?

 

Tiề.n tài thử thách lòng người. Sau này tôi mới biết, có rất nhiều chuyện không đáng nhắc đến.

 

“Thời Sâm, đứa con riêng của nhà họ Thời chỉ bị anh đàn áp chứ chưa chế.t. Nếu bọn em cùng liên thủ chắn đường anh thì anh cũng không vui vẻ gì đâu.” Tôi cởi khăn choàng xuống, đặt lại vào tay anh ta.

 

Thời Sâm nhìn ánh mắt lạnh lùng của tôi.

 

“Anh đứng trên cao tạo áp lực cho em, thế anh có biết khi anh bị tạo áp lực tương tự thì sẽ cảm thấy thế nào không? Anh sẽ tỉnh ngộ à? Hay sẽ hối hận? Anh sẽ hận thù người kia.” Tôi rải hạt ngô trong tay xuống đất.

 

“A Bối, em thích anh, và em sẽ không thích ai được như em thích anh. Vậy sao chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu?” Thời Sâm hỏi tôi.

 

“Tiết Lang thì là cái thá gì chứ? Nếu không vì em thì anh còn ngại nhìn cậu ta sẽ bẩn mắt. Cậu ta mà xứng xen vào giữa chúng ta à?” Anh ta càng nói càng kích động.

 

Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta.

 

Hình như từ đó tới giờ, anh ta luôn bày ra bộ dáng trưởng thành.

 

“Nếu đã vậy thì sao anh còn dùng mấy cô tình nhân kia để khiến em kinh tởm?” Tôi mỉm cười, “Bọn họ mà đáng để em để mắt tới à? Nhưng anh vẫn đặt họ vào thế bắt buộc phải đối đầu với em. Thời Sâm, anh cũng xứng à?”

 

Tôi liếc mắt.

 

Sắc mặt Thời Sâm tối sầm.

 

Tôi thầm nghĩ, mình sắp được giải thoát rồi.

Loading...