Chồng tôi bao nuôi nhân tình - 3

Cập nhật lúc: 2025-06-19 09:12:10
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Trong lúc tôi đang ngẩn người, Tiết Lang bỗng xuất hiện. Cậu đeo ba lô trên lưng, gõ cửa sổ xe tôi.

 

Trợ lý không vui, nhưng tôi đã bảo cô ta im lặng.

 

Chàng trai mỉm cười trả máy trợ thính lại cho tôi: “Xin chào, cái này là của cô ạ.”

 

Cậu bình thản nhìn tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt phát hiện cậu đã chẳng còn nhớ tôi chính là người phụ nữ chật vật giữa cơn mưa hôm nào.

 

Từ đó về sau, tôi thường tình cờ gặp Tiết Lang.

 

Ban đầu tôi cũng chẳng định làm gì, có vẻ chỉ đơn giản là do rất hiếm khi có một người đơn thuần đến vây quanh tôi.

Bởi khi tích góp được một khoản gia tài nhất định, cuộc sống sẽ trở nên rất nhạt nhẽo, khiến cho tôi muốn đi tìm một niềm vui nào đó.

 

Khoảng thời gian đó, Thời Sâm đã bao nuôi đến đóa hoa thứ hai. Đó là một cô gái dám yêu dám hận, rạng rỡ tựa ánh ban mai.

 

Khi đó chắc là anh ta còn thấy hứng thú với cô gái đó cho nên vui đến quên trời quên đất, hiếm khi thấy mặt anh ta ở nhà.

Thậm chí anh ta còn nhiều lần nói ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ kiềm chế cơn giận, im lặng tiếp tục ăn và xem ti vi.

 

Thời Sâm xoa mái tóc tôi: “Nhưng mà A Bối à, đoạn đường mà chúng ta đang đi suy cho cùng thì vẫn rất khác.”

 

Đương nhiên tôi hiểu lời anh ta nói có nghĩa là gì, và cũng biết anh ta từng thật lòng yêu mình.

 

Bởi quả thực tình cảm của chúng tôi cũng rất khác. Tôi chưa từng hoài nghi anh ta không thật lòng yêu mình. Chúng tôi môn đăng hậu đối, đều là những người có thể tự tỏa sáng một phương.

 

Trên bãi cỏ không người, tôi cởi bỏ giày cao gót và nhảy múa dưới ánh trăng.

 

Anh ta săn sóc nhặt giày giúp tôi, trong mắt chỉ còn sót lại bóng dáng của tôi.

 

Trong hôn lễ long trọng năm ấy, anh ta đã nói sẽ mãi mãi yêu tôi, nhưng anh ta lại không nói sẽ mãi mãi chỉ yêu mình tôi.

 

6.

Tiết Lang là người cẩn trọng, có tính kỷ luật cao.

 

Một lần nọ tôi nhận ra cậu đã âm thầm yêu tôi trong khi tôi không hề nhận ra. 

 

Bởi vì mỗi khi nói chuyện với cậu, tôi phát hiện tai cậu luôn đỏ ửng lên.

 

Tôi không khỏi bật cười, sau đó hỏi cậu có muốn nghe tôi đàn piano hay không.

 

Lúc đó đang mùa hoa đào nở rộ. Trên những con đường rợp bóng cây có rất đông người qua lại.

Tôi và cậu cùng bước đi trên đoạn đường rất dài. Ngọn núi sau trường sát ngay cạnh đường ray, thường hay có tàu lửa chạy ngang.

 

Hôm ấy, ánh tà dương buông xuống cháy lên gò má cậu một màu rực rỡ, bên tai chúng tôi là tiếng động cơ tàu lửa ầm ĩ.

 

Tiết Lang chạm vào tay tôi. Hình như cậu sợ tiếng tàu lửa sẽ khiến tôi hoảng sợ nên đã vươn tay che tai tôi lại.

 

Đầu ngón tay ấm áp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chong-toi-bao-nuoi-nhan-tinh/3.html.]

Đồng thời ngay lúc ấy, chàng trai mở miệng nói một câu gì đó.

 

Tôi hỏi lại rằng cậu đã nói gì, nhưng cậu không hề trả lời.

 

Sau đó tôi ngồi lên xe quay về biệt thự. Tôi đặt tay lên trán, bỗng dưng nhoẻn môi mỉm cười.

 

Thật ra sau khi quen biết Tiết Lang không lâu, tôi đã đi học thủ ngữ và đọc khẩu ngữ.

Nếu như tôi không học sai, vậy thì câu Tiết Lang nói hẳn là “Tôi thích cô”.

 

Tình yêu của chàng trai chân thành đến hèn mọn, bởi vì cậu thậm chí còn chẳng biết tôi đã có chồng.

 

Người như cậu sáng trong như trăng rằm, sao có thể hiểu được những trò hề giữa những danh gia vọng tộc cơ chứ.

 

7.

Có một khoảng thời gian rất dài, khi biết tôi có tật khó ngủ buổi đêm, Tiết Lang đã bắt xe đến biệt thự để kể chuyện cho tôi nghe.

 

Tôi và cậu không hề làm ra hành động nào vượt quá giới hạn.

 

Thậm chí đôi khi tôi còn vô tư không xóa bỏ dấu vết Thời Sâm đang sống trong ngôi nhà này. Đáng tiếc, điều thú vị là dấu vết sinh sống của Thời Sâm ở đây cũng vốn chẳng rõ ràng.

 

Có lẽ là do anh ta ở bên ngoài tham công tiếc việc, còn tôi lại chẳng đoái hoài gì tới anh ta, thế là xa mặt cách lòng.

 

Ví dụ như hôm nay, Tiết Lang lại đến kể một câu chuyện cổ tích cho tôi như mọi ngày.

 

Từ khi còn nhỏ tôi đã được bảo mẫu nuôi nấng. Mặc dù có bố mẹ yêu thương nhưng tình cảm chẳng mấy sâu đậm.

 

Còn bạn bè ở trường quốc tế của tôi thì mới lên 8 đã biết cầu hư vinh. Chúng tôi trưởng thành sớm, làm gì có cơ hội tiếp xúc với những thứ như truyện cổ tích.

Tôi chớp chớp mắt, hỏi Tiết Lang: “Thợ săn muốn giế.t công chúa bạch tuyết, nhưng sau cùng lại thả cô ấy đi. Vậy công chúa bạch tuyết có tha thứ cho thợ săn không?”

 

Ngày nào cậu cũng phải trả lời một câu hỏi từ tôi, vậy nên bây giờ cũng không hề ngạc nhiên. Cậu chỉ suy nghĩ chốc lát rồi nói ngay: “Có.”

 

Đọc tại Ổ Truyện nhé!

“Vì sao?” Tôi hỏi lại: “Nếu như tôi là công chúa bạch tuyết thì tôi sẽ không tha thứ đâu. Người muốn giế.t tôi nên xuống địa ngục, không được nhìn thấy ánh mặt trời mới phải.”

 

“Nhưng cho dù có lạc lối thì người đó cũng đã biết quay đầu, như thế không đáng được tha thứ ư?” Cậu chỉ cách tôi nửa mét.

 

Tôi không biết khoảnh khắc ấy mình đã nghĩ đến điều gì.

 

Từ khi sinh ra tới nay, tôi đã chẳng mấy quan tâm đến chuyện tiề.n bạc. Xung quanh có những kẻ nịnh hót, có những kẻ lấy lòng, có những vòng bạn bè của riêng họ.

 

Có người quậy phá tưng bừng, coi trời bằng vung, thậm chí còn có những kẻ làm những chuyện kích thích để kiếm tìm niềm vui.

 

Tuy tôi không tiếp xúc, nhưng bởi vì đã chứng kiến quá nhiều và quá lâu, nên dần dần cũng quen.

 

Tôi đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu hôn lên gò má Tiết Lang.

 

Làn da trắng như tuyết của cậu đỏ bừng, trong đôi mắt vương ánh nước dịu dàng. Cậu chớp chớp đôi mắt to: “Lận... Lận Châu.”

 

Lồng n.g.ự.c tôi bị tình cảm ấm áp xâm chiếm: “Tiết Lang, cậu thích tôi không?”

 

Vậy là cả chiếc cổ của chàng trai cũng đỏ bừng cả lên.

Loading...