Các nhân viên trong công ty quá quen với hình ảnh vị tổng giám đốc của họ tan làm là xách giỏ rau vội vã chạy về nhà.
Thậm chí , công ty tổ chức team building, dẫn cùng.
Chơi trò chơi thua cuộc, hình phạt là biểu diễn một tài năng mặt . Chứng sợ xã hội của tái phát, sân khấu, mặt đỏ bừng, một lời.
Khi bầu khí trở nên vô cùng khó xử. Anh bất ngờ rút điện thoại , gọi một cuộc gọi video.
Đầu dây bên là Triệu Nhã Cầm, lúc đó đang đắp mặt nạ.
“Mẹ, cứu con.” Anh đáng thương .
Triệu Nhã Cầm thấy cảnh tượng đó, lập tức hứng chí, đối diện với camera cất cao giọng hát bài “Mặt Trời Của Tôi” bằng giọng nữ cao màu.
Giọng hát vang vọng, gần như thổi bay cả trần nhà. Tất cả nhân viên, bao gồm cả , đều ngây .
Kết thúc màn biểu diễn, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.
Cố Ngôn Châu thở phào nhẹ nhõm, với điện thoại: “Cảm ơn .”
Sau đó, ánh mắt kinh ngạc của , đưa điện thoại cho , vẻ mặt chờ khen: “Vợ ơi, thể hiện thế nào?”
Tôi vẻ mặt ngô nghê của , nhịn .
Tôi cầm lấy điện thoại, chồng trong màn hình và chồng ngoài màn hình, chân thành : “Hai thật sự là cặp kỳ phùng địch thủ trời sinh.”
Đây chính là cuộc sống hôn nhân của .
Có một chồng mê diễn kịch, một chồng sợ xã hội, một bố chồng là cao thủ ẩn danh, và một cô em chồng cấp độ mười trong giới fan CP.
Mỗi ngày đều ồn ào, gà bay ch.ó chạy. mỗi ngày, đều tràn ngập tình yêu và tiếng .
Tối hôm đó, cả nhà chúng quây quần sofa, giành giật điều khiển TV. Tôi và Triệu Nhã Cầm xem bộ phim truyền hình m.á.u ch.ó mới nhất.
Cố Kiến Quân xem kênh nhiếp ảnh. Cố Manh Manh xem buổi hòa nhạc của thần tượng cô .
Cố Ngôn Châu… ý kiến gì, nhiệm vụ của là gọt trái cây cho chúng .
Ngay khi chúng đang cãi kịch liệt, TV đột nhiên chiếu một bản tin.
“Sau đây là tin xen kẽ, danh ca nữ cao màu nổi tiếng Triệu Nhã Cầm, hai mươi năm vắng bóng, sẽ tổ chức buổi hòa nhạc từ thiện cá nhân tháng tới…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chong-so-xa-hoi-khong-ve-nha-toi-va-me-chong-cung-nhau-ca-khia/chuong-21.html.]
Phòng khách bỗng chốc im lặng.
Ánh mắt của tất cả chúng đều tập trung Triệu Nhã Cầm.
Bà cũng sững sờ, chằm chằm TV, vẻ mặt hoang mang: “Tôi… tổ chức hòa nhạc khi nào?”
Lúc , điện thoại của Cố Ngôn Châu reo lên. Anh nhấc máy, vài câu, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Anh cúp điện thoại, chúng , hít sâu một : “Mẹ, chuyện hòa nhạc là con sắp xếp.”
Linlin
“Cái gì?” Triệu Nhã Cầm kinh ngạc.
“Một viện mồ côi mà công ty chúng đầu tư đang gặp khó khăn về tài chính, cần gấp một khoản tiền lớn. Con nghĩ, dùng danh nghĩa của để tổ chức một buổi hòa nhạc từ thiện là cách nhất.”
Triệu Nhã Cầm im lặng.
Chúng đều , hai mươi năm , bà tổn thương thanh quản do một tai nạn, từ đó giã từ sân khấu.
Đó là nỗi đau mãi mãi trong lòng bà. Việc để bà trở sân khấu, thật quá tàn nhẫn.
“Ngôn Châu, …” Tôi chút đành lòng.
“Mẹ đồng ý.”
Triệu Nhã Cầm đột nhiên lên tiếng, giọng lớn, nhưng kiên quyết: “Giọng của còn nữa, thể lên sân khấu làm trò .”
Nói xong, bà dậy, lưng bước lên lầu.
Không khí trong phòng khách lạnh như đóng băng.
Đây là đầu tiên, gia đình chúng xuất hiện bầu khí nặng nề và căng thẳng đến . Cố Ngôn Châu đó, hai nắm tay siết chặt, mặt đầy vẻ đau khổ và tự trách.
Tôi , nếu bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ đưa quyết định như thế .
Tôi đến, nắm lấy tay , cảm nhận tay lạnh buốt.
“Đừng sợ.”
Tôi từng chữ một: “Có em đây.”
-HẾT-