Chờ Đợi Anh - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:40:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì lý do khai giảng, rời khỏi nước Anh.

Lần đầu tiên thấy lưu luyến khi rời một nơi như , sợ khi , sẽ bao giờ gặp Lục Tích nữa.

Tôi sợ tình yêu khó thành lời của sẽ còn cơ hội thổ lộ với trong lòng nữa.

thể rời .

Tôi mất bốn năm để bình sự một lời của Lục Tích, bình sự của thế nào?

Khi trở nước Anh, là lúc Lục Tích nhận giấy báo nguy kịch.

Lần , rời xa Lục Tích nữa.

Tôi hết đến khác bên giường Lục Tích, đôi mắt nhắm nghiền của .

Tôi cầu xin một tấm bùa bình an cho .

quỳ ba ngàn bậc thang cầu xin, hy vọng nó thể bảo vệ yêu vượt qua khó khăn.

Bác Lục tiều tụy nhiều.

Những ngày tháng khổ sở như còn kéo dài bao lâu nữa?

Kim đồng hồ chuyển động từng chút, đông qua xuân tới.

Mùa vạn vật hồi sinh cuối cùng cũng vượt qua mùa đông lạnh giá mà đến.

Như khi, hoa cho phòng bệnh của Lục Tích.

Tôi bên giường, nhẹ nhàng lau tay cho .

Và lẩm bẩm với về những chuyện gần đây, từ lâu quen với việc tự chuyện.

Tôi tin rằng một ngày nào đó Lục Tích sẽ thể .

Có lẽ vì quá mệt, vô tình ngủ bên giường.

Tôi mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/cho-doi-anh/chuong-12.html.]

Trong mơ, Lục Tích vẫn là hình dáng thời cấp ba, thẳng lầu nhà .

Đợi cùng học.

Tôi chạy vội từ tầng xuống, nhào lòng .

Lục Tích xoa đầu : "Đi thôi."

Tôi gật đầu.

Trong mơ, Lục Tích nắm tay , chúng cùng dạo bước con đường nhỏ tất yếu đến trường.

Gió mát bên hồ thổi bay sợi tóc .

Tất cả thứ mắt đều chân thực như .

tại khiến buồn đến thế.

Lục Tích ôm chặt , khẽ : "Hãy đợi thêm chút nữa."

Trước khi kịp đáp , Lục Tích rời xa , với tay nắm lấy tay , nhưng nắm .

Lục Tích dần biến mất khỏi giấc mơ của , bất chợt tỉnh giấc.

Ánh mắt dừng một chút sức sống giường, vẫn luôn ở đây, Lục Tích, tỉnh dậy , ?

Câu trả lời cho chỉ ngọn gió vô thanh.

Tôi ngừng , hướng cửa, đột nhiên một bàn tay khẽ kéo tay .

Tôi đầu đối diện với đôi mắt của Lục Tích.

Ánh mắt dừng đôi môi , : "Xin , để đợi lâu ."

Tôi bước tới ôm lấy Lục Tích.

May mà vẫn về.

"Không rời xa nữa."

"Ừ."

Loading...