"Em lừa dối quá nhiều , Đại Lan." Diệp Tẩy Nghiễn trầm giọng , nỗi đau và sự kìm nén hiển hiện trong từng chữ. Đến mức , cũng lớn tiếng, sợ làm cô hoảng sợ, chỉ thể nhỏ nhẹ: "Một dối quá nhiều thì cũng sẽ xem tất cả là kẻ dối trá. Em thậm chí còn chịu cho kỹ xem rốt cuộc đối xử với em thế nào. Khi nào xem em là một mối quan hệ t.ì.n.h d.ụ.c đơn thuần? Khi nào để ý đến cảm xúc của em? Hả? Trả lời , Đại Lan. Chẳng lẽ em thực sự nghĩ rằng tất cả những gì làm chỉ là giả vờ, chỉ là để lừa gạt em ? Anh thể gì chứ? Nếu thực sự chỉ một cuộc vui thể xác với em, thì vì cứ hết đến khác chủ động tìm em? Vì hết đến khác gạt bỏ lòng tự trọng của , để em giẫm đạp nó?"
"Chỉ như thế mà gọi là gạt bỏ lòng tự trọng của cho em giẫm đạp ?" Thiên Đại Lan những lời ẩn ý sắc bén của làm cho sửng sốt, xong mới lạnh lùng phản bác: "Quả nhiên bao giờ thực sự cúi đầu."
Diệp Tẩy Nghiễn cô, đôi mắt trầm tối: "Anh từng đối xử như với bất kỳ ai khác…"
"Nhìn rõ tình thế , em ở bên cạnh chính là ." Thiên Đại Lan : "Điều , ngay cả Hi Kinh cũng làm hơn …"
Diệp Tẩy Nghiễn lập tức ngắt lời: "Đừng nhắc đến nó."
"Tại nhắc? Cậu là em trai ruột của mà." Thiên Đại Lan thẳng , tiếp tục : "Cậu từng lén đưa em đốt pháo hoa, từng gửi cả một xe tải đầy hoa hồng cho em, từng quỳ xuống giữa trung tâm thương mại đông nghịt để tỏ tình với em. Nếu chỉ cần chủ động tìm em xem là từ bỏ tự tôn, thì những gì Hi Kinh làm xem là gì? Là dâng lòng tự trọng của để em giẫm đạp lên ? Chẳng lẽ nghĩ rằng chỉ cần để em đọng sương cửa sổ là thương yêu em, trân trọng em ? Chẳng lẽ nghĩ rằng sẽ đàn ông nào khác…"
Chưa kịp hết câu, Diệp Tẩy Nghiễn đưa tay bịt chặt miệng cô. Lần đầu tiên, Thiên Đại Lan thấy sự tổn thương và bối rối sâu sắc trong mắt đàn ông . Cô mạnh mẽ đẩy , đẩy Diệp Tẩy Nghiễn rời khỏi .
Sau một trận cãi vã dữ dội, Thiên Đại Lan cũng cảm thấy đau lòng từng .
Thực , cô sớm , ? Diệp Tẩy Nghiễn vốn dĩ là như , làm gì sai cả. Anh thực sự cần cúi đầu cầu xin khắp nơi, nịnh bợ khác chỉ để giữ thể diện như cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-309-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
Cô thể trách chỉ vì từng trải qua những điều đó và thể hiểu cảm giác của cô.
Chỉ là, cô quá tham lam mà thôi.
"Tối nay với Lương Mạn Hoa những lời đó, em hiểu ý . Anh nỡ để em xách túi giúp cô , em hạ làm việc cho họ. giữ thể diện ích gì chứ? Đó là cơ hội để em chủ động thể hiện thiện ý."
Thiên Đại Lan dậy, Diệp Tẩy Nghiễn, tiếp: "Em , luôn nhấn mạnh rằng thể diện thể tùy tiện đánh mất, mất thì chẳng còn giá trị gì nữa. với em, vốn dĩ em chẳng gì để mất, nên chẳng cả. Thà như còn hơn là nghèo đến mức chỉ còn mỗi thể diện để giữ."
Nói một nhiều như , lòng cô đau đến mức cổ họng khô khốc. Lúc , Thiên Đại Lan thậm chí mong rằng nguyên nhân của cuộc cãi vã hôm nay là do Diệp Tẩy Nghiễn phạm một lầm nghiêm trọng, giống như Diệp Hi Kinh đây. Nếu , nỗi buồn của cô sẽ sự phẫn nộ cuốn trôi.
điều khiến cô đau lòng nhất là… đối phương hề mắc gì nghiêm trọng.
Diệp Tẩy Nghiễn giận dữ, chẳng qua chỉ vì quá ghen tuông và quá quan tâm đến cô. Lý do , nếu đem bàn luận, thậm chí còn thể chiếm thế thượng phong về đạo đức. Điều đó khiến cô thể trút hết ấm ức trong lòng.
Không ai thực sự sai cả. chính là những quan niệm ăn sâu tiềm thức, khó để đổi. Cá nước ngọt thể hiểu vị mặn của biển, cũng như cá biển thể chịu nổi sự nhạt nhẽo của ao hồ.
"Vô tài bất dưỡng đạo, em Đạo Đức Kinh, rằng Lão Tử cho rằng của cải thế gian đều sinh từ Đạo, và tất cả tài sản đều nên dùng cho Đạo. Anh tin điều đó cũng là bình thường thôi, bởi vì sự tích lũy tư bản nguyên thủy thấm đẫm m.á.u trong từng lỗ chân lông*. Mà vượt qua giai đoạn đó . Có lẽ, đến khi em sở hữu khối tài sản khổng lồ, em cũng sẽ tin điều đó."