Thiên Đại Lan ôm chặt lấy . Thực , cô một cô gái quá lãng mạn, càng chẳng chút năng khiếu nghệ thuật nào.
Trước đây, Diệp Hi Kinh từng tặng cô một bài thơ tình của Shakespeare, Thiên Đại Lan cảm động, cảm thấy hình như chẳng tác dụng gì cả.
điều đó nghĩa là cô hiểu thế nào là “lãng mạn.”
Việc cô lặn lội một chặng đường xa xôi để mang đến chiếc lá ngô đồng cũng là một kiểu lãng mạn. Ít nhất thì kiêu ngạo như Diệp Tẩy Nghiễn cũng sẽ hành động làm cho rung động.
Dù gì thì cô cũng chọn lựa lâu mới chọn chiếc lá ngô đồng hảo .
Thiên Đại Lan : "Em cũng vui, nhưng nếu bây giờ chịu uống thuốc, hạ sốt, thì em càng vui hơn nữa."
Môi cô sưng lên, mà tiếp tục hôn đến đau nhức.
Thiên Đại Lan bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Diệp Tẩy Nghiễn ăn no , khi ngủ vẫn hôn cô, từ môi hôn xuống tận đầu ngón tay.
Câu " tiền đều hàm răng ngay ngắn" quả thật sai, bởi vì đầu ngón tay cô thể cảm nhận rõ ràng hàm răng thẳng tắp của Diệp Tẩy Nghiễn. Chắc chắn từng cắn hạt dưa, nếu thì làm cả răng cửa cũng ngay hàng thẳng lối thế ?
Hai đều ngầm hiểu mà nhắc đến phòng khách. Ý thức cuối cùng khi chìm giấc ngủ của Thiên Đại Lan là Diệp Tẩy Nghiễn đang l.i.ế.m cổ cô.
Cô lo lắng đổ nhiều mồ hôi , nhưng buồn ngủ đến mức buồn mở miệng gì, chỉ ôm lấy gáy Diệp Tẩy Nghiễn, liên tục vuốt ve tóc .
Vuốt đến mức Diệp Tẩy Nghiễn thở dài hỏi: "Em thể đừng xoa đầu như đang xoa mèo con, cún con ?"
Thiên Đại Lan mơ màng đáp: " bọn chúng đều thích em xoa như thế mà."
Diệp Tẩy Nghiễn hỏi "bọn chúng" là ai, chỉ cúi đầu cắn một cái lên cổ cô, như một hình phạt.
Thiên Đại Lan đau đến mức giãy giụa, nhưng kịp kêu lên nụ hôn dịu dàng khiến nghẹt thở của chặn .
Cô nghĩ, lẽ quen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh/chuong-283-chinh-truc-nhuom-mui-gian-tinh.html.]
Tóc Diệp Tẩy Nghiễn chạm cứng, mềm chút nào, hơn nữa nhiều bất ngờ.
Lúc Thiên Đại Lan mới chợt nhận , hóa Diệp Tẩy Nghiễn luôn duy trì thói quen chăm sóc lông cơ thể, thực tế, thuộc kiểu lông tóc rậm rạp.
Sáng hôm , Thiên Đại Lan "ngọt" đến mức tỉnh dậy. Thật cũng thể coi là "quá ngọt," nhưng tối qua nước Tây Hồ dâng lên đến mức thể làm da nhăn nheo, mà Diệp Tẩy Nghiễn vẫn đang sốt, kiêng dè, nên chạm cô.
Đồng hồ sinh học của Thiên Đại Lan là bảy giờ sáng, nhưng Diệp Tẩy Nghiễn còn dậy sớm hơn cô, sáu giờ.
Bị ôm chặt như gấu ôm cả đêm, Thiên Đại Lan cảm giác Diệp Tẩy Nghiễn nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Mười phút , một mang hương gỗ mun nhàn nhạt về, như một tên trộm mộ lão luyện đang tỉ mỉ lục lọi bảo vật, từ tóc đến đầu ngón chân đều lướt qua.
Cuối cùng, nắm lấy cổ chân cô, tách , ghé sát tai cô, lịch sự hỏi: "Có ?"
Thiên Đại Lan quên mất trả lời thế nào. Có ba khả năng: Một phần ba là “."; một phần ba là “đương nhiên là ."; một phần ba là "nhanh lên ."
Cô tỉnh dậy trong vòng tay của Diệp Tẩy Nghiễn. Đó là một cái ôm kỳ lạ, hoặc lẽ, là cái ôm sâu sắc nhất từ đến nay. Sâu sắc đến mức Thiên Đại Lan tỉnh táo, ngay cả trong cơn mơ màng.
Cảm giác tràn đầy từng khiến cô khép chặt đôi chân để cự tuyệt, nhưng cô kinh ngạc phát hiện. Đôi chân mà cô định khép , đang gọn trong khuỷu tay của Diệp Tẩy Nghiễn, vững vàng đỡ lấy.
Lưng tựa chiếc gối nhung mềm mại, cột sống cảm nhận độ đàn hồi của nó.
Diệp Tẩy Nghiễn quỳ mặt cô, ôm cô như cách dỗ dành trẻ con tiểu, chỉ là là mặt đối mặt. Thiên Đại Lan vòng tay ôm lấy cổ , kinh ngạc gọi một tiếng trai, cô mới phát hiện giọng khàn .
Anh hết sốt nhưng Thiên Đại Lan cảm thấy bản như sắp phát sốt .
Lòng bàn tay áp lên lưng , càng cảm nhận rõ hơn sức lực căng chặt nơi bờ vai , từng nhịp, từng nhịp, chậm rãi và đều đặn, vội vàng, thong thả mà vuốt ve. Diệp Tẩy Nghiễn nhận ánh mắt cô đang chăm chú quan sát bờ vai , lập tức nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Thiên Đại Lan bật ngắt quãng: "Nhìn kìa, Diệp Tẩy Nghiễn." Cô : “Quả nhiên vẫn thể chống em."
Vốn dĩ cô còn định tiếp tục giễu cợt nhất định thua cuộc, dù gì Thiên Đại Lan cũng còn nhớ rõ lời hẹn ước , nhưng cơn khoái cảm bùng nổ từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân ngắt ngang sự đắc ý của cô.