Bên cạnh cửa là chiếc đồng hồ quả lắc , bên là quầy bar rộng rãi, đối diện quầy bar, cạnh cửa sổ kính sát đất là vài chiếc bàn đôi bằng sắt chạm khắc đơn giản. Trong góc, cầu thang uốn lượn lên, ở lối cầu thang là một bộ tủ thấp cùng màu gỗ óc chó, tường treo một bức tranh sơn dầu, trông vẻ là tranh mèo vui đùa.
Không gian bên trái cửa hàng rộng rãi hơn, các góc và cạnh tường cũng tô điểm bằng cây xanh, lá cây bách hợp trúc và huyết rồng hiện lên màu xanh mực sẫm trong ánh đèn.
Ở đây đều là ghế sofa kiểu cabin, sofa nhung, chân nến chạm khắc, ánh đèn từ trần hắt xuống, như thể phủ thêm một lớp lọc của phim cũ, tạo cảm giác cực kỳ khí.
“Ai thích xem bartender làm việc thì thể chọn chỗ ở quầy bar, còn trò chuyện với bạn bè, hoặc thích ở một một lát hơn, thì nên chọn ghế sofa bên .”
Tề Mi giới thiệu, về phía đó, hỏi: “Mọi sofa bên thế nào ạ? Thoải mái hơn, rộng rãi.”
Tôn Mậu Vân liếc về phía đó, chỉ một góc : “Chỗ , sát cửa sổ ngoài, quầy bar, chúng xem con làm việc thế nào.”
Tề Mi mím môi , gật đầu đáp “Vâng ạ.”
Điền Lạc và Đồng Lâm chen chúc ở góc quầy bar vẫy tay chào , Giang Minh Tông với Kỷ Đạt: “Người do lão Lục sắp xếp đấy.”
Kỷ Đạt xong tiên hỏi lão Lục là ai, đến khi ông hiểu đó là em trai mà Tiêu Lệ nhắc đến trong thư, liền nhướng mày: “Người của thì bây giờ mới dám dùng đấy.”
Giang Minh Tông khẽ, lắc đầu.
Điền Lạc và Đồng Lâm , lặng lẽ về vị trí làm việc của .
Giang Vấn Chu ngẩng đầu quanh một lượt, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tầng làm gì , phòng nghỉ ?”
Nghe hỏi, Tề Mi vội vàng đầu , trả lời: “Có một phòng nghỉ, và một nhà kho. Ngoài , chủ yếu là bếp bánh ngọt, chị Thanh Hà phụ trách các sản phẩm bánh nướng của quán, đều làm ở đó, còn là một lớp học làm bánh DIY nữa.”
“Quán của các bạn kinh doanh đa dạng ghê.” Kỷ Liễn cảm thán.
“Bây giờ làm ăn khó khăn, vẫn cố gắng mở rộng thị trường thêm một chút ạ.” Tề Mi đáp lời, hỏi lên xem .
“Bếp núc thì gì mà xem.” Tôn Mậu Vân lắc đầu, gọi : “Đừng chắn ở cửa ảnh hưởng khách .”
Thấy họ về phía ghế sofa, Tề Mi đầu đến quầy bar lấy thực đơn đồ uống.
Sau đó cô phát hiện , ngoài Tôn Mậu Vân thể nhấp một ly nhỏ, thì những khác dường như đều thể uống rượu.
Giang Minh Tông và Kỷ Đạt kiêng rượu vì lý do sức khỏe, Kỷ Liễn quyết định lát nữa về sẽ lái xe nên cũng thể uống, còn Giang Vấn Chu thì càng thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-56.html.]
“Lát nữa cứ về , con sẽ đợi Tây Tây tan ca.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tề Mi liền liếc một cái, cắn nhẹ môi, gì.
Tôn Mậu Vân đáp lời, thực đơn đồ uống, với Tề Mi: “Cho dì một ly ‘Đêm Mịt Mùng Gió Lớn’ , cái tên thôi thấy kích thích .”
Giang Minh Tông mặc cả với bà: “Lát nữa bà cho uống một ngụm, ?”
“Không , lão Kỷ còn uống, ông ngại chứ?” Tôn Mậu Vân hất tay ông , với Tề Mi: “Làm cho cha con một ly cocktail cồn pha trái cây , nền cũng , tuổi già vốn khó ngủ .”
Giữa những tiếng thở dài than vãn của hai vị trưởng bối, Tề Mi nén gật đầu, pha cho mỗi một ly cocktail Lọ Lem pha chế từ nước ép dứa, cam, chanh và nam việt quất.
Thế mà còn Giang Vấn Chu nhắc nhở: “Chỉ một ly thôi, thì đừng mong đường huyết định nữa.”
Thật là thảm thương quá ơi! Đến quán bar chơi, uống rượu đành, đến nước ép cũng cho uống, đây chính là cảnh thảm của già !
Giang Vấn Chu một gọi Mojito phiên bản cồn, một gọi táo đá.
Tề Mi chủ động gọi thêm vài món ăn nhẹ, khoai tây chiên và cánh gà thì hạn chế họ nữa, còn đĩa thịt nguội tổng hợp. Gọi xong, cô cẩn thận hỏi: “Bố nuôi và chú Kỷ… ăn bánh ngọt ạ? Miếng nhỏ thôi, chỉ hai ba miếng, bánh matcha ạ.”
Lúc còn Giang Vấn Chu.
Giang Vấn Chu cạn lời, một lúc mới : “…Ăn , chỉ một miếng thôi.”
Tề Mi lúc mới vui vẻ bỏ , phía còn truyền đến một tràng , cô cũng cảm thấy nhịn .
Rất nhanh đó, đồ uống pha chế xong, Tề Mi tự mang đến. Vừa đặt đồ uống xuống cho , cô bỗng vỗ nhẹ lưng, ngay đó một bông hồng xuất hiện mặt.
Cô giật , theo bản năng ngả .
Mọi cũng đều về phía tặng hoa, thấy là một cô gái xinh gợi cảm ăn mặc bốc lửa, Tôn Mậu Vân và những khác lập tức tò mò.
Chỉ Giang Vấn Chu khẽ khựng , ánh mắt đối phương lập tức trở nên cảnh giác.
—————
Giang Vấn Chu vô cùng nhạy cảm với chuyện phụ nữ tặng hoa hồng cho Tề Mi, là "cỏ cây đều là binh lính" cũng quá lời.