Lúc cô mới họ thật sự ý định cử đến phân viện khám bệnh ngoại trú, chỉ là tạm thời vẫn sắp xếp cho Giang Vấn Chu .
Tề Mi xong nhịn bật khúc khích, : “Phải xa thế , thế thì về nhà còn muộn hơn nữa chứ?”
“Biết là buổi sáng thì ?” Giang Vấn Chu càu nhàu: “Thế thì sáu giờ khỏi nhà .”
Tề Mi lập tức nhanh miệng: “Thế thì em thể ngủ nướng , hí hí.”
Giang Vấn Chu: “…” (Cạn lời).
“…Thật em thấy vẻ mặt ghen tỵ của .” Giang Vấn Chu bất đắc dĩ thở dài, chợt nhớ một chuyện khác: “Đến tháng chín hướng dẫn sinh viên đại học , đoán là sẽ sắp xếp thứ Sáu, thể là buổi chiều, mà thứ Sáu chiều cũng việc gì.”
“Thế , học sinh tan học thì cũng tan làm, thể về nhà sớm hơn đó.” Tề Mi tựa đầu giường, gác chân lên chiếc gối ôm đặt ở cuối giường.
Chiếc gối ôm đó là một chú cừu nhỏ cưỡi máy bay, là linh vật của tập đoàn sân bay Dung Thành, phần thưởng mà Tề Mi rút trong buổi tiệc thường niên năm ngoái, cô mang thẳng đến phòng nghỉ.
Trần Vũ Đan lúc tắm xong từ nhà vệ sinh bước , ghế lau mặt cô với ánh mắt lấp lánh, dường như lời .
Tề Mi thấy liền vội vàng chào tạm biệt Giang Vấn Chu, chút nóng lòng cúp điện thoại.
Sau đó cô Trần Vũ Đan hỏi: “Sao thế, em chuyện gì ?”
Trần Vũ Đan liên tục gật đầu, mặt đột nhiên đỏ bừng, chớp mắt do dự một lát, mới hỏi: “Chị A Mi còn nhớ chúng gặp một đôi vợ chồng du khách , họ đến thăm con trai và gia đình, con trai họ mở nhà hàng gần trường y ?”
Tề Mi nghĩ một lúc mới gật đầu: “Có ấn tượng, thế?”
“Ừm… lúc đó chúng thêm thông tin liên lạc , một em của bạn em năm nay thi đại học, thi trường của chúng , em liền cùng họ đến xem trường một chút, khi ngoài thì đến giờ ăn, em liền nhớ đến quán đó, dẫn họ cùng, thật trùng hợp, thấy ông bà đang giúp chào khách, thấy chúng vui, còn giới thiệu cho chúng em… cháu trai lớn của họ, phụ trách quản lý quán một …”
Tề Mi chớp mắt, cảm thấy Trần Vũ Đan kể thật chi tiết.
Chi tiết đến mức giống như đang cố tình kéo dài thời gian.
cô vẫn chăm chú lắng , ánh mắt chuyên chú rời của cô, mặt Trần Vũ Đan càng lúc càng đỏ, giọng cũng càng lúc càng nhỏ: “Bà nội bảo mang đặc sản cho em, là hứa , đó chúng em liền thêm WeChat…”
Mắt Tề Mi sáng lên, hứng thú , cô ngay là như thế mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-393.html.]
Hướng phát triển hợp lý!
“Rồi nữa? Hai đứa… chuyện với ?” Cô tò mò truy hỏi.
Trần Vũ Đan nghiêng đầu, chút chắc chắn “ừm” một tiếng: “Chắc là… ạ? Em cũng chắc cảm giác của đúng , nên… hỏi chị, chị kinh nghiệm mà…”
Tề Mi vốn , đến đây rốt cuộc nhịn , bật khúc khích.
Cô bật dậy tắt đèn , mới hỏi Trần Vũ Đan chi tiết.
Vừa trò chuyện trò chuyện, cô thấy buồn ngủ, liền dần dần ngủ . Trần Vũ Đan thấy tiếng thở của cô dần dần trở nên nhẹ nhàng đều đặn, liền lật , ôm chăn cũng nhắm mắt .
“Em thấy cho em cảm giác , thì cứ thử xem . Dù phát hiện hợp, thể tiếp tục, cũng cả, dù em còn trẻ, trong tiền đề bảo vệ bản , quen nhiều hơn, thử nhiều mối tình hơn, là chuyện .”
, chính là như thế. Vậy thì cứ thế thôi.
Sáng hôm , khi bàn giao ca trực với đồng nghiệp, Tề Mi liền vội vã rời khỏi phòng y tế.
Trên đường đến bãi đậu xe, cô tình cờ gặp hai đồng nghiệp thiết lắm, họ nhắc đến Tiêu Hàm, và một nữ nhân viên mặt đất mới đến gần đây đang mặn nồng.
Nói đến cuối còn tủm tỉm một câu: “Tôi nhớ hình như đây còn theo đuổi cô đúng ?”
Tề Mi lười đoán đối phương ý gì, : “Chúng quả thật hợp.”
Bây giờ cô nhớ thời gian đối phương từng tỏ ý với , chỉ thấy vô cùng xa xôi, thậm chí như thể trải qua một kiếp.
Và những ký ức đều chi phối bởi những thử thăm dò qua với Giang Vấn Chu trong thời gian đó, chỉ nhớ ánh sáng hừng hực trong đôi mắt sáng như muôn vì , và cảm xúc im lặng u ám trong một thời gian nào đó.
Đáng lẽ đau lòng cho đúng ? cô thừa nhận, khi nhớ những điều , trong lòng cô chút đắc ý.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đắc ý vì mà thể gây ảnh hưởng lớn đến như .
Sau đó đồng nghiệp gì Tề Mi lọt tai, đợi đến khi tìm thấy xe của , cô chút khách khí ngắt lời đối phương, tủm tỉm hẹn gặp lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng khởi động, rồ ga phóng vút khỏi bãi đậu xe như khói bay.