Canh là canh sườn bí đao, Tề Mi ăn từng miếng bí đao nhỏ, lớn về thời tiết gần đây oi bức thế nào, Tôn Mậu Vân còn cảm giác như nghẹn ở ngực, khó chịu.
Nghe xong cô suy nghĩ một lát, : “Hay là chúng hôm khác xem cuối tuần nào rảnh, khu nghỉ dưỡng ở hai ngày? Tìm chỗ nào nhiều cây xanh, nhất là gần sông nước, chắc sẽ mát mẻ.”
Tôn Mậu Vân lập tức , trong làng mát mẻ , sân vườn nhà ao nước, việc gì bỏ gần tìm xa.
giọng điệu vẻ kiên quyết lắm, Giang Vấn Chu liền : “Bên núi Bút Giá chắc đó, hình như khu cắm trại cũng là khu nghỉ dưỡng, hôm khác con hỏi xem bên đó biệt thự nhỏ , thuê vài ngày ở chơi, cho Niên Niên và Kim Kim cũng tiếp xúc với thiên nhiên.”
“... Trong làng tự nhiên, chúng nó thì thể đồng lăn lộn.” Tôn Mậu Vân vẫn còn chút do dự.
Tề Mi liền hì hì : “Tất cả là vì lũ trẻ.”
Câu thật quen thuộc, đừng đến quảng cáo bên ngoài, ngay cả ở nhà, Tôn Mậu Vân cũng bao nhiêu .
Chỉ là đây lũ trẻ là chỉ cô và Giang Vấn Chu, bây giờ thì thành Niên Niên và Kim Kim.
Mọi cô xong đều bật , nhanh chuyển sang chủ đề khác.
Vừa ăn xong cơm, một lát trong phòng khách, Tề Mi thấy buồn ngủ, liền lên lầu ngủ một lát.
Cô bước lên cầu thang, Giang Vấn Chu cũng dậy theo lên cầu thang, Giang Minh Tông bóng lưng , mặt xuất hiện vẻ ngập ngừng .
Không là Giang Vấn Chu quá nhanh, Tề Mi quá chậm, tóm là tầng hai, Tề Mi đuổi kịp.
Giang Vấn Chu kéo vạt áo lưng cô, cô đầu lườm : “Anh làm gì đó?”
“Để cửa cho ?” Giang Vấn Chu khẽ .
Tề Mi , nguy hiểm quá, bây giờ ngày nào cũng thể ở bên , cần vội vã trong chốc lát chứ?
Thế là cô lắc đầu: “Không, tự ngủ .”
Giang Vấn Chu thật nhất thiết chui chăn cô, nhưng thấy cô từ chối, nổi hứng trêu cô, liền nhất định phòng cô.
Anh theo Tề Mi, mãi đến cửa phòng cô, định kéo cô thì thấy giọng Tôn Mậu Vân phía : “Chu Chu.”
Hai đồng thời giật , đặc biệt là Tề Mi, cả cứng đờ, nhất thời phản ứng thế nào.
Chỉ đôi mắt là còn thể đảo, về phía Giang Vấn Chu với ánh mắt lo lắng.
Giang Vấn Chu nhanh phản ứng , làm vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ, đầu hỏi Tôn Mậu Vân: “... Mẹ? Có chuyện gì ạ?”
“Mẹ còn hỏi con đấy, hai đứa đang làm gì ở cửa ?” Tôn Mậu Vân nghi ngờ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-280.html.]
Ánh mắt bà quét qua, Tề Mi càng thêm căng thẳng.
Nói ngoa, cô bây giờ căng thẳng đến mức ngón chân quặp chặt xuống đất, bắp chân co giật, cả căng cứng đến tột độ.
“... Tây Tây ?” Tôn Mậu Vân phát hiện sự bất thường của cô, càng thấy khó hiểu, “Hai đứa rốt cuộc đang bày trò gì ?”
Giang Vấn Chu lộ vẻ ngượng ngùng, gãi gãi mặt, giọng điệu bất lực đáp: “Chúng con đang chuyện... đang bàn bạc một việc, kết quả là đột nhiên xuất hiện, ơ, ê...”
Vẻ mặt chút ngạc nhiên, liếc cửa phòng Tề Mi, sang hướng khác, bật : “Sao con nhầm phòng theo em thế .”
Diễn xuất thật sự quá xuất sắc, chân thực đến nỗi Tề Mi còn hồn cơn kinh hoàng, vì quá sốc mà nên lời.
Trời ạ! Anh học khóa nâng cao ở Học viện Điện ảnh hả? Còn làm bác sĩ làm gì, vất vả kiếm nhiều tiền, chi bằng làm diễn viên , diễn xuất thế , đến mấy năm là thành nam chính xuất sắc nhất !
Tôn Mậu Vân vẻ ngoài của lừa đến mức tin là thật, mắng một câu: “Đã lớn thế , còn hấp tấp như .”
Rồi tiếp: “Con mau giúp xem điện thoại, cái chức năng chụp ảnh của WeChat làm nữa, chụp xong chẳng gì cả, đen thui .”
Giang Vấn Chu “ồ” một tiếng, nhận lấy điện thoại của bà : “Khởi động xem .”
“... Cái ?” Tôn Mậu Vân ngạc nhiên, lo lắng hỏi, “Hay là điện thoại của con hỏng ?”
Giang Vấn Chu trầm ngâm một lát, hỏi ngược bà: “Mẹ điện thoại của hỏng ?”
Tôn Mậu Vân chớp mắt: “Tạm thời... chắc là cần hỏng nhỉ?”
“Vậy thì nó bây giờ .” Giang Vấn Chu thử dùng chức năng chụp ảnh của WeChat một chút, đó trả điện thoại cho bà.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tề Mi hồn, thấy cuộc đối thoại của họ chút nhịn .
Giang Vấn Chu xong đầu , thấy mặt cô ý , lúc mới thở phào : “Ổn chứ? Vậy con về ngủ trưa đây.”
Sau đó nháy mắt với Tề Mi: “Tây Tây đừng ngủ say quá nhé, đừng quên chiều chúng còn ngoài.”
Tề Mi khựng , đây là... trong kịch ngoài đời? Kết thúc ?
“Chiều hai đứa đó?” Tôn Mậu Vân vội vàng hỏi.
“Đi làm chuyện , đừng quản.” Giang Vấn Chu hì hì , đẩy bà để bà nhanh về nghỉ ngơi.
“Vậy tối ăn cơm ở nhà ?” Tôn Mậu Vân tiếp tục hỏi.
Giang Vấn Chu đáp một tiếng “”, “Lần nghỉ ngơi về.”