Hơn nửa tháng , bé thể thành một bài thi trong vòng đầy nửa tiếng, điểm trung bình đạt 95.
Trong thời gian , bé chuyện với cũng ngày càng nhiều hơn. Mỗi làm xong bài thi, mắt bé sáng rực lên, mềm mại gọi : “Chị ơi.”
Có lẽ vì ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trí tuệ của Đoạn Dịch phát triển chậm hơn so với bạn bè cùng lứa, đơn giản và thuần khiết.
Một ngày nọ, bước biệt thự chỉ thấy đầy những mảnh vỡ điện thoại và mảnh kính vỡ sàn, Đoạn Dịch đang thút thít run rẩy ở góc tường.
Thấy bước , Đoạn Dịch như thấy chỗ dựa, chạy đến lao lòng , nghẹn ngào : “Chị ơi, em đồ bỏ , đồ bỏ đúng ?”
Tôi đành nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bé: “Dịch Dịch đồ bỏ , em là bé giỏi nhất mà chị từng gặp, chị tin Dịch Dịch sẽ còn giỏi hơn tất cả .”
Đoạn Dịch trong lòng đến khi ngủ . Tôi hàng mi khẽ run rẩy của bé vẫn còn vương những giọt lệ khô, chút cảm động.
Tôi dường như hiểu vì tiếc ngày đêm vất vả, cực khổ làm việc cũng cố gắng duy trì cái nhà .
Tôi sống trong căn nhà tồi tàn, dường như còn may mắn hơn Đoạn Dịch sống trong khu biệt thự.
Sau đó, bắt đầu từ từ hướng dẫn Đoạn Dịch, dạy bé tìm hiểu về lập trình, cũng như các kiến thức liên quan đến lĩnh vực phát triển game.
Còn Đoạn Dịch thì ngày càng dựa dẫm . Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, bé bắt đầu ngày nào cũng ngóng ở cổng biệt thự chờ đến, như hình với bóng theo , miệng ngừng gọi “chị ơi” ngọt.
Đoạn Dịch thiên phú chơi game , mỗi thành nhiệm vụ, đều sẽ theo đúng hẹn chơi game cùng bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-oi/chuong-8.html.]
Thế nhưng mới chơi một thời gian, chỉ thể làm chơi hệ “gánh tạ”, nhàm chán dọn lính.
Tháng , mỗi ngày dạy kèm ba tiếng, về nhà xong còn vội vàng thành bài tập của , giấc ngủ thiếu hụt nghiêm trọng.
Vậy mà cứ thế chơi game ngủ gật mất.
Một luồng thở như như phả mặt . Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, liền thấy bé nhắm chặt mắt, từ từ ghé sát .
Tôi nhanh tay lẹ mắt, vươn tay véo má bánh bao của bé: “Em làm gì?”
Cậu bé ngây , mặt đỏ bừng, nhỏ giọng : “Anh hàng xóm , hôn một cái là thể kết hôn , em kết hôn với chị.”
11
“Cút ngoài cho !” Một tiếng quát tháo vang lên, của Đoạn Dịch mặt đầy giận dữ tới, ném mạnh chiếc cặp sách mặt .
“Tuổi còn nhỏ mà học cách quyến rũ ? Tôi Dịch Dịch đột nhiên lời cô thế, hóa hồ ly tinh phân biệt tuổi tác . Dựa cái điều kiện gia đình cô mà còn dám mơ tưởng “chuột sa chĩnh gạo” ? Cút!”
Tôi về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ những lời nhục mạ thô tục của Đoạn Dịch cứ ngừng vang vọng. Đoạn Dịch gầm lên gì đó, hai bùng phát tranh cãi.
Mà ngày hôm đó, đúng lúc là ngày bố uống thuốc trừ sâu tự tử.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Đoạn Dịch, cũng kết thúc trong tiếng cãi vã mắng chửi.
Đoạn ký ức đó, lựa chọn quên một cách chọn lọc.