Chị ơi! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-14 15:12:28
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mở trang cá nhân Liên Quân của , tự chứng minh sự trong sạch.

Rồi tỉ mỉ giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện, vẻ mặt đầy đau khổ Đoạn Dịch: “Cho nên bạn học, thật sự đối tượng hẹn hò trực tuyến của .”

“Em .” Đoạn Dịch cúi đầu, dáng vẻ như chịu đả kích lớn.

cũng đành bất lực, vội vàng chào tạm biệt chạy trối c.h.ế.t về ký túc xá.

3

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, vật giường, khắp nơi tìm kiếm thông tin việc làm thêm.

Điều mong đợi nhất khi đỗ đại học chính là thể đường đường chính chính làm thêm, tự kiếm tiền.

Mấy năm , một tai nạn khiến bố liệt cả hai chân. Chúng bán nhà, tiêu hết tiền tiết kiệm nhưng cũng chẳng ích gì.

Sau đó, bắt đầu làm hai công việc một , chật vật chi trả tiền thuốc men cho bố và học phí của .

Tôi cũng từng lén làm thêm, nhưng nhanh phát hiện.

Căn nhà mới của chúng cách xa thành phố, là một ngôi nhà tự xây sâu trong con đường gồ ghề ở ngoại ô, mười giờ tối thì vắng tanh một bóng .

Tôi tan ca, nương theo ánh trăng bước trong con hẻm tối đen. Những ngôi nhà cấp bốn thấp lè tè xung quanh đều ẩn trong bóng tối, như những con thú dữ đang ẩn nấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-oi/chuong-2.html.]

Gió đêm giữa hè thổi tới mang theo lạnh, những cành liễu xung quanh lay động theo gió, xào xạc.

Tôi chỉ thấy dựng hết cả tóc gáy, kìm nắm chặt quai cặp, bước nhanh hơn.

Cuối cùng, thấy một tia sáng xa.

Mẹ cầm chiếc đèn pin nhỏ, con đường bùn lầy gồ ghề, đôi mắt sưng húp đầy lo lắng, đang căng thẳng quanh.

Chẳng hiểu , cảnh tượng đó đến giờ vẫn thể quên .

Tôi luôn cảm thấy ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin đó còn rực rỡ hơn cả tia nắng xuyên qua kẽ lá.

Ngày hôm đó về nhà, đầu tiên tay đánh . Bà vỗ một cái lên lưng , những nắm đ.ấ.m yếu ớt như mưa trút xuống vai.

Tôi còn kịp phản ứng, bật cả , nhanh đó biến thành tiếng nức nở đến mức gần như sụp đổ:

“Hai đứa bây, thật sự cho rằng nuôi nổi hai đứa ? Hôm nay cho hai đứa , chỉ cần còn một thở, vẫn nuôi nổi cái nhà !”

Mãi mới ngày hôm đó, bố tự tử.

Ông trở thành gánh nặng của chúng , nên lén lút mua thuốc trừ sâu, chuẩn kết thúc cuộc đời . May mắn , kịp thời phát hiện.

Sau đó, bao giờ làm thêm nữa, theo mong của , giống như một đứa trẻ bình thường, ăn sung mặc sướng, vô tư lự mà thành cấp ba.

Tôi cũng coi như phụ lòng, thành tích từ mức trung bình một mạch vươn lên, thi đỗ trường đại học hàng đầu của thành phố.

Loading...