Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 9: TRẬN CHIẾN CUỐI TRONG TÂM TRÍ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 09:16:36
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba giờ sáng.

Căn phòng tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc từng nhịp một. Nhưng có gì đó sai. Rất sai.

Diệp Anh biết cô đã ngủ từ 11 giờ đêm. Nhưng khi mở mắt, trước mặt cô không còn là trần nhà quen thuộc.

Mà là… một hành lang dài, không cửa sổ, không ánh sáng tự nhiên – chỉ có ánh đèn huỳnh quang lập lòe, lạnh lẽo như trại tâm thần bỏ hoang.

Cô bước đi, chân không tiếng động. Hành lang trải dài như vô tận, hai bên tường treo hàng chục khung ảnh.

Cô nhìn kỹ – đều là ảnh của chính cô, nhưng trong mỗi bức, gương mặt khác nhau:

Có cái đang cười rạng rỡ, mặc đồng phục học sinh.

Có cái khuôn mặt đầy vết máu, môi cười nửa miệng.

Có bức chụp chính khoảnh khắc cô ngã khỏi sân thượng, mắt mở trừng trừng.

Và một bức cuối cùng, đáng sợ nhất – cô đứng nhìn chính mình rơi xuống, trong mắt là sự bình thản tuyệt đối.

Bức ảnh cuối không có khung. Mà bị đóng đinh thẳng lên tường.

– Tới rồi à?

Giọng nói vang lên phía sau.

Cô quay phắt lại.

Một cô gái đứng đó – giống cô như hai giọt nước. Nhưng ánh mắt khác hoàn toàn.

Không hoảng loạn. Không sợ hãi. Mà là… trầm tĩnh và khinh khỉnh.

– Mày... là ai?

Cô gái mỉm cười, nghiêng đầu:

– Tao là phần mày chôn giấu. Là ký ức mày không dám giữ. Là cơn giận mày nhốt lại trong lòng bao năm.

– Mày không tồn tại. Tao không bao giờ là mày!

– Nhưng tao đã sống thay mày rất nhiều lần. Khi mày khóc mà không dám phản kháng, tao đứng lên. Khi mày muốn biến mất, tao bước ra bảo vệ mày.

– Và khi mày rơi… tao là đứa nhớ hết mọi thứ.

Diệp Anh lùi lại, thở dốc.

– Mày… đẩy tao?

Cô gái kia không phủ nhận.

– Tao không đẩy. Tao chỉ bỏ mặc. Mày đứng đó, yếu đuối, muốn chết. Tao cho mày toại nguyện. Để tao sống tiếp. Nhưng không ngờ… chúng ta cùng trở lại.

Cô nghẹn họng.

– Nếu vậy… đây là đâu?

Cô gái lạ – hay đúng hơn, bản thể thứ hai của cô – dang tay ra chỉ xung quanh:

– Đây là tâm trí của mày. Nhưng hiện tại tao là kẻ kiểm soát.

– Chỉ một người được sống tiếp. Tao không thích chia sẻ thân xác này thêm lần nữa.

Cô bị đẩy ngã xuống nền. Nhưng khi chống tay đứng dậy, tay cô chạm vào một vật quen thuộc.

mảnh giấy cũ, mép còn dính keo sổ tay, trên đó viết:

“Nếu mày thật sự nhớ lại... liệu mày còn dám sống tiếp không?”

Là mảnh giấy ở chương 7.

Cô hiểu rồi. Đây không phải mơ thông thường. Đây là trận chiến cuối cùng – giữa hai bản thể cùng tồn tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-9-tran-chien-cuoi-trong-tam-tri.html.]

Một tiếng “cạch” vang lên.

Trước mặt cô, một cánh cửa sắt bật mở – bên trong là phòng học lớp 10A2, y hệt như năm xưa. Cô bước vào.

Cô – và cả bản thể thứ hai – cùng nhìn thấy chính mình của quá khứ, đang ngồi trong góc lớp, mắt đỏ hoe, tay nắm chặt góc bàn.

Trên bàn là một tờ giấy bị vò nát. Cô nhớ rất rõ.

Là ngày Gia Hân gửi thư từ chối làm nhóm với cô, để đi với người khác.

Ngày hôm đó, cô tưởng như sụp đổ.

Cô gái bên cạnh bật cười.

– Mày khóc như con nít. Mày nghĩ tụi nó yêu thương mày thật à?

– Tụi nó sợ mày vì mày giả vờ tốt. Chứ thật ra... mày ghét hết tụi nó.

Cô hét lên:

– Không! Mày đang cố bóp méo mọi thứ!

– Tao đang trả lại mày những gì mày cố quên.

Mọi khung cảnh vỡ vụn.

Bây giờ là sân thượng trường – ngày 12/3, hoàng hôn vừa buông.

Cô nhìn thấy mình – đang lững thững bước ra mép lan can.

Một giọng nói cất lên:

– Tao tha cho mày một mạng. Đừng bắt tao chia sẻ nữa.

Cô gái thứ hai tiến đến, đẩy nhẹ vai cô. Không mạnh. Nhưng vừa đủ… để người đứng ở mép tự buông thả.

Không phải đẩy. Là để mặc.

Cảnh quay dừng lại.

Bản thể thứ hai nhìn cô, nói lạnh:

– Mày sống lại rồi yếu đuối y hệt. Vậy để tao tiếp tục điều khiển. Mày không cần tồn tại nữa.

Cô không nói gì. Rồi từ từ… móc ra một mảnh giấy gấp tư trong túi quần – là mảnh giấy Tuấn Minh từng đưa, với nét chữ của cô ở kiếp trước.

“Tao không cần ai. Tao sẽ kéo tụi nó c.h.ế.t chung.”

Cô đưa lên, nhìn thẳng vào bản thể thứ hai:

– Tao thừa nhận. Tao từng ghét. Từng muốn trả thù.

– Nhưng tao muốn sống – với ký ức thật, không phải cắt xén.

Cô bước tới. Mỗi bước, khung cảnh mờ dần, tường vỡ vụn.

Bản thể thứ hai gào lên:

– Nếu mày nhận hết, tao sẽ biến mất. Mày sẽ phải sống với tất cả! Cả phần tối, cả tội lỗi, cả sự tàn nhẫn!

Cô gật đầu:

– Tao chấp nhận.

Tất cả tan biến trong tiếng nổ chói tai.

Khi Diệp Anh mở mắt, cô nằm trong phòng y tế, mồ hôi ướt lưng.

Trên tay là một mảnh giấy bị vò – chữ viết nguệch ngoạc:

“Tao đi rồi. Nhưng mày phải sống. Mạnh mẽ – như tao đã từng.”

Loading...