Chỉ Một Người Biết Sự Thật - Chương 3: Những Lỗ Hổng Trong Trí Nhớ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 02:42:46
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu đã trọng sinh... thì đừng mắc lại sai lầm cũ.

Câu nói ấy vang lên như một âm thanh vọng mãi trong đầu Diệp Anh suốt cả buổi chiều hôm đó.

Tuấn Minh – cậu bạn luôn kiệm lời, luôn như tách biệt khỏi thế giới – lại bất ngờ buông ra một câu khiến cô suýt nữa đánh rơi cả thế giới mình đang cầm trên tay.

Trọng sinh?

Không thể nào… Trừ khi…

Tối hôm đó, Diệp Anh ngồi bất động trước bàn học, tay lật từng trang cuốn nhật ký cũ. Đó là cuốn sổ mà cô từng ghi vội vài dòng mỗi tối trong những năm học cuối cấp. Phần lớn là lịch học, danh sách bài tập, những ghi chú linh tinh như:

“Ôn Hóa học chương 2.”

“Gia Hân bảo đi làm tóc xong ghé trà sữa.”

“Tuấn Minh lại bị tụi lớp C chặn ở hành lang.”

Cô khựng lại. Dòng cuối cùng khiến một nhịp tim cô lệch đi.

Tuấn Minh từng bị chặn ở hành lang?

Cô hoàn toàn không nhớ chi tiết đó.

Những ký ức kiếp trước rõ ràng rất sâu đậm – cú ngã, ánh mắt Gia Hân, cơn choáng váng trước khi lịm đi – tất cả vẫn như mới hôm qua. Nhưng tại sao có những thứ nhỏ hơn lại bị xóa sạch khỏi đầu cô?

Lỗ hổng trong trí nhớ.

Có thể do cú chấn động, cũng có thể là do chính cô đã vô tình lướt qua quá nhiều điều quan trọng, vì lúc đó chỉ mãi chạy theo hình ảnh “nữ thần học đường”.

Cô lấy bút ghi lại vào một quyển vở riêng:

“Ký ức đứt đoạn 1: Tuấn Minh bị chặn hành lang.”

“Ký ức đứt đoạn 2: Không nhớ lúc ai vào sân thượng tối hôm xảy ra tai nạn.”

“Ký ức đứt đoạn 3: Không rõ ai gửi mảnh giấy cảnh báo trong nhật ký.”

Sáng hôm sau, không khí lớp 10A2 có vẻ rộn ràng hơn thường lệ. Có thể vì vừa có cuộc đổi chỗ hôm qua, mà cũng có thể vì Gia Hân hôm nay… trông khác lạ.

Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, cười nói khắp nơi nhưng đôi mắt thì lại có chút lạnh lẽo. Khi Diệp Anh bước vào lớp, ánh nhìn đầu tiên cô nhận được từ Gia Hân không còn hoàn toàn là thân thiết nữa.

– Cậu xuống bàn cuối thiệt luôn à? – Gia Hân hỏi, môi vẫn cười nhưng mắt đã lệch.

– Ừ, mình muốn tập trung học. Ngồi đây yên tĩnh hơn. – Diệp Anh đáp, rồi nhanh chóng quay đi.

Gia Hân im lặng, rồi bước về chỗ. Nhưng trước khi rời khỏi, cô bất ngờ hỏi thêm:

– À… Hôm qua Tuấn Minh có nói gì với cậu không?

Câu hỏi khiến Diệp Anh khựng lại. Tại sao Gia Hân lại hỏi vậy?

– Sao cậu hỏi?

– Không gì, chỉ thấy cậu nhìn cậu ta lạ lắm. – Gia Hân nhún vai, rồi mỉm cười. – Tụi mình là bạn thân mà, quan tâm nhau chút chứ.

Cô quay đi, để lại Diệp Anh đứng đó – lòng nổi lên một cơn gợn nhẹ.

Trong giờ Toán, khi cô đang ghi lại công thức lượng giác, Tuấn Minh đẩy nhẹ cuốn sách bài tập sang.

Một tờ giấy nhỏ được gấp gọn nằm giữa hai trang sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-3-nhung-lo-hong-trong-tri-nho.html.]

Cô liếc sang cậu. Cậu không nói gì, chỉ nhìn thẳng lên bảng.

Diệp Anh mở ra.

Chữ viết không giống Tuấn Minh, nhưng cũng không lạ. Chắc chắn không phải của Gia Hân. Trên tờ giấy chỉ có vài dòng:

“Kiếp trước cậu c.h.ế.t quá đột ngột. Nhưng có những người… đã muốn điều đó từ lâu.

Cẩn thận. Đừng tin những gì cậu từng tin.”

Không ký tên.

Diệp Anh vo tờ giấy lại, bỏ vào túi áo. Tay cô run nhẹ.

Ai đang âm thầm giúp cô? Hoặc theo dõi cô? Tuấn Minh đưa tờ giấy này – nhưng không phải là người viết?

Hoặc… chính cậu viết?

Không. Cách hành văn không giống cậu. Tuấn Minh nói chuyện cộc lốc, thẳng băng. Còn mảnh giấy… có vẻ như của một người quen quan sát hơn là trực tiếp hành động.

Tan học.

Khi lục tìm trong cặp để lấy điện thoại, Diệp Anh phát hiện ra một vật lạ nằm dưới đáy túi: một tờ giấy nhỏ, gấp làm ba, giấy vàng nhạt hơi cũ.

Cô mở ra. Là một địa chỉ email: vetrach.2020@...

Bên dưới, chỉ có một dòng:

“Muốn biết ai đẩy mày? Gửi mail đi.”

Cô c.h.ế.t lặng.

Cô chưa từng dùng email này. Không ai trong lớp có thói quen viết giấy kiểu này, càng không có lý do gì để đặt vào cặp cô.

Bàn tay siết chặt. Tim đập dồn. Mồ hôi rịn ra trên sống lưng.

Có ai đó đang quan sát cô – hoặc hơn thế, có người khác cũng biết chuyện kiếp trước.

Cô quay sang nhìn Tuấn Minh.

Cậu đang đeo tai nghe, mắt nhắm lại. Một bên tóc xõa xuống che gần nửa trán. Cậu không có vẻ gì để ý đến thế giới xung quanh. Nhưng Diệp Anh không chắc nữa.

Nếu thật sự có ai đó trọng sinh như cô… thì người đó có thể là bạn – hoặc là kẻ nguy hiểm hơn cả Gia Hân.

Tối đó, Diệp Anh bật laptop. Màn hình sáng lên trong ánh đèn bàn mờ mờ. Cô mở Gmail, ngón tay đặt lên bàn phím.

Đắn đo.

Rồi cô gõ vào ô người nhận:

vetrach.2020@...

Dòng tiêu đề: "Tôi muốn biết sự thật."

Nội dung thư:

“Tôi là Diệp Anh. Nếu bạn thật sự biết ai đã đẩy tôi, hãy cho tôi biết lý do. Và tại sao lại giúp tôi?”

“Tôi đang bắt đầu nhớ ra nhiều thứ. Nhưng không đủ.”

Cô ấn Gửi.

Khoảnh khắc nút send được bấm, Diệp Anh cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa mà có thể... không bao giờ đóng lại được nữa.

Loading...