Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 20 – TÊN GỌI SAU CÙNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 13:45:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày cuối năm học, trường đông nghịt học sinh.

Tiếng nói cười vang dội hành lang, rộn ràng như chưa từng có đêm mưa, chưa từng có những câu chuyện kỳ lạ len lỏi giữa lớp học này.

Diệp Anh ngồi hàng ghế cuối, cầm bảng điểm trên tay.

Chữ in đen thẫm, cột điểm trống nhiều chỗ – những tiết học cô đã không thể tham dự.

Cô không buồn.

Cũng không thấy xấu hổ.

Cô biết, một phần của mình đã mất – hoặc đang ngủ quên ở đâu đó.

Và một phần khác – phần mà cô từng căm ghét vì yếu đuối – giờ đã trộn lẫn không thể phân tách.

– Cậu định thế nào? – Tuấn Minh khẽ hỏi.

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu – vẫn dịu dàng như những ngày đầu, nhưng phủ một lớp mệt mỏi, thương xót.

– Mình sẽ rời khỏi đây. – Cô nói khẽ.

– Đi đâu?

– Mình không biết. – Cô mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt. – Nhưng nếu còn ở lại, mình sẽ chỉ tiếp tục quên.

Cậu im lặng, rồi đặt tay lên vai cô.

Một cử chỉ nhỏ, nhưng lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô không thấy hoang mang.

Chuông tan học vang lên.

Mọi người ùa ra, tiếng dép nhựa lạch cạch dọc hành lang.

Cô đứng dậy, đeo cặp.

Ngần ngừ một thoáng, rồi lấy từ túi áo ra bức thư cậu từng viết – tờ giấy đã cũ, góc nhăn dúm.

Cô đặt nó ngay ngăn bàn mình, nhìn cậu:

– Cậu giữ hộ mình.

– Để nếu một ngày mình quay lại mà không nhớ mình từng là ai… cậu sẽ nhắc mình.

Tuấn Minh nhìn tờ giấy, rồi nhìn cô, giọng nghèn nghẹn:

– Cậu chắc chắn muốn đi một mình?

– Ừ. – Cô khẽ gật đầu. – Vì nếu mình không tự tìm ra mình là ai… thì tất cả những gì mình cố giữ sẽ vô nghĩa.

Ngoài sân, nắng hè trải xuống bậc thang trắng xóa.

Cô bước ra, từng bước chậm rãi như đo đếm khoảng cách cuối cùng giữa “Diệp Anh” và cái bóng không tên từng ám ảnh cô.

Khi xuống tới sân trường, cô dừng lại, ngoái nhìn dãy lớp học lần cuối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-20-ten-goi-sau-cung.html.]

Trên tầng ba, một ô cửa sổ mở hé – khung cửa sổ nơi cô từng nhìn thấy hình phản chiếu xa lạ.

Nắng chiếu vào, làm bụi bay lấp lánh.

Giữa khoảng sáng nhòe mờ, cô gần như thấy một bóng người – tóc dài, mặc đồng phục trắng, đứng tựa vào khung cửa.

Không nhìn cô.

Cũng không vẫy tay.

Chỉ lặng lẽ tồn tại – như một lời nhắc nhở:

Mày và tao, cuối cùng vẫn là một.

Cô nhắm mắt.

Một cơn gió nhẹ lướt qua má.

Khi mở mắt, bóng người ấy đã biến mất.

Cô siết quai cặp, thì thầm:

– Dù mày còn ở đó… tao vẫn sẽ sống tiếp, theo cách của tao.

Bước chân cô vang lên giữa sân trường vắng.

Cứ mỗi bước, cô cảm giác mình rời xa những ngày sợ hãi, rời xa hình ảnh phản chiếu không tên.

Nhưng cô cũng biết – sẽ không có ngày nào cô thật sự hoàn toàn nguyên vẹn nữa.

Trước cổng trường, Tuấn Minh đứng đó, nhìn theo.

Cô không quay lại.

Vì nếu ngoảnh đầu, cô sợ sẽ không đủ can đảm rời đi.

Khi cô khuất hẳn, cậu mới bước vào lớp, ngồi xuống chỗ cô từng ngồi.

Trên mặt bàn, bức thư cũ, chữ viết hơi phai.

Cậu vuốt nhẹ góc giấy, khẽ đọc thành tiếng:

Nếu một ngày cậu quên hết, mình sẽ nhắc cậu nhớ…

Giọng cậu nghèn nghẹn:

– …cậu đã từng tên là Diệp Anh.

Ngoài sân, cơn gió đầu hè quét qua, mang theo mùi bụi nồng và hương hoa phượng.

Một thời khắc nào đó, có lẽ ai đó sẽ quên mất tên mình từng mang.

Nhưng ít nhất, ở đây, đã có một người giữ hộ điều đó.

Và thế là đủ.

Loading...