Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 17 – NHỮNG NGÀY KHÔNG TÊN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 13:24:40
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đêm trên sân thượng, Diệp Anh không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào.

Chỉ biết khi tỉnh dậy, trời đã sáng, cửa sổ hé mở, gió sớm quét qua rèm trắng lạnh buốt.

Cô ngồi trên mép giường rất lâu, bàn tay đặt lên ngực, chờ đợi cảm giác hoảng loạn quen thuộc.

Nhưng không có gì cả.

Một khoảng trống tĩnh lặng như mặt hồ.

Không đau, không sợ, không chắc chắn – cũng không hẳn thanh thản.

Mấy ngày sau đó, cô đi học như thường lệ.

Cô không còn thấy hình ảnh cô gái mặc đồng phục tóc dài phản chiếu trong kính.

Không còn tin nhắn nặc danh gửi đến.

Không còn giọng nói nào thì thầm trong đầu lúc cô sắp ngủ.

Nhưng đó mới chính là điều khiến cô hoang mang hơn tất cả.

Cảm giác như thể ai đó đã bước qua ranh giới cuối cùng, biến thành thứ không thể phân biệt với cô, và đang lặng lẽ chờ dịp bộc lộ.

Trong lớp, bạn bè bắt đầu nhận ra cô có gì đó khác.

Cô vẫn trả lời thầy cô đầy đủ, vẫn chào hỏi, vẫn cười nhạt lúc cần.

Nhưng ánh mắt – ánh mắt không còn giống trước.

Một buổi chiều, Tuấn Minh gọi cô ra hành lang.

Gió quất mạnh, làm tà áo đồng phục khẽ bay.

Cậu nhìn cô rất lâu, rồi hạ giọng:

– Cậu còn nhớ hôm mình quen nhau không?

Cô nghiêng đầu:

– Nhớ. Sân thể dục. Cậu làm rách sách mình, rồi trả bằng một quyển tập mới.

– Vậy… – Cậu nuốt khan – Cậu còn nhớ quyển tập đó màu gì không?

Diệp Anh khựng lại.

Hình ảnh mờ nhòe hiện lên trong đầu – màu xanh nhạt, hay tím?

Cô không chắc.

– Cậu quên thật rồi? – Tuấn Minh hỏi, giọng nghèn nghẹn.

– Mình… – Cô cắn môi – Mình không biết… ký ức đó có phải của mình không.

Một khoảng lặng dài, dài đến mức gió cũng ngừng thổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-17-nhung-ngay-khong-ten.html.]

Rồi Tuấn Minh quay mặt đi:

– Mình sợ một ngày nào đó… khi nhìn cậu, mình chỉ thấy người khác đội lên gương mặt cậu.

Cô không trả lời.

Vì chính cô… cũng không chắc lúc này mình là ai.

Tối đó, cô trở về nhà, khóa cửa phòng, kéo rèm.

Trên bàn học, chiếc gương nhỏ đặt úp từ bữa trước.

Cô run tay cầm lên, lật lại.

Trong mặt kính, chỉ có cô – tóc rối, mắt thâm quầng, gương mặt gầy gò.

Nhưng sâu trong ánh mắt phản chiếu, cô thấy một tia sáng lạnh buốt, như khe nứt không khép nổi.

Một giọng nói rất khẽ, rất mệt mỏi:

– Mày còn định giả vờ đến bao giờ?

Cô siết chặt gương, môi bật máu.

Cô không biết câu trả lời.

Ngày nối ngày trôi qua.

Mọi thứ dần trở lại bình thường – trường học vẫn đầy tiếng cười, thầy cô vẫn giảng bài, Tuấn Minh vẫn âm thầm dõi theo.

Nhưng trong cô, một khoảng trống đã bám rễ.

Mỗi khi cô nói chuyện, cười, hay khóc, cô không chắc đó là cảm xúc thật, hay chỉ là ký ức kẻ khác để lại.

Có đêm, cô mơ thấy mình đứng giữa sân thượng.

Bên kia tấm gương nứt vỡ, cô gái mặc đồng phục tóc dài nhìn cô – nở nụ cười rất nhẹ.

Rồi giọng nói lạnh tanh vang lên:

– Chúng ta không cần tách biệt.

– Từ nay, mày và tao… chỉ là một.

Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.

Trong lòng bàn tay, một mảnh gương nhỏ – mảnh đã biến mất sau đêm đó – đang lạnh buốt.

Sáng hôm sau, cô quyết định không đi học.

Thay vào đó, cô ngồi trên giường, cầm mảnh gương, nhìn thẳng vào nó.

– Nếu mày vẫn còn… – cô khẽ thì thầm. – Thì ít nhất… đừng làm tao quên mất mình là ai.

Mảnh gương không đáp.

Chỉ phản chiếu gương mặt cô – nhợt nhạt, cương quyết, và trong đôi mắt, một thứ gì đó không thể gọi tên.

Loading...