Diệp Anh ngồi trên bậc thềm dẫn lên sân thượng, lưng tựa cánh cửa gỗ khép hờ.
Từ đây, cô nhìn thấy cả hành lang dài hun hút – những chiếc đèn huỳnh quang chớp tắt.
Kim đồng hồ nhích từng nhịp. 22 giờ 48 phút.
Chỉ còn hơn mười phút nữa.
Mỗi giây trôi qua, ký ức trong đầu cô lại trở nên mơ hồ.
Cô không chắc mình nhớ rõ gương mặt cha mẹ.
Không chắc những kỷ niệm mùa hè năm lớp 9 là thật, hay chỉ là mảnh ghép ai đó cấy vào.
Cô sợ… nếu đêm nay thất bại, sáng mai thức dậy sẽ chỉ còn một vỏ rỗng, tự tin rằng mình là Diệp Anh – dù đã bị thay thế.
Tiếng bước chân vang lên cuối hành lang.
Tuấn Minh.
Cậu thở dốc, tay nắm chặt một cuốn sổ đen:
– Mình tìm thêm được hồ sơ gốc. Về… Ngô Thanh Thảo.
Diệp Anh đón lấy, tay run lên.
Trang đầu là bức ảnh mờ nhòe – thiếu nữ tóc dài, khuôn mặt che một nửa, ánh mắt mờ tối.
“Chủ thể: Ngô Thanh Thảo.”
“Tình trạng: Phân mảnh cấp ba – bản sao tự phát sinh, không phụ thuộc ký ức gốc.”
Cô ngẩng lên:
– Tức là… bản sao của cô ta không tan biến kể cả khi cô ta biến mất?
Tuấn Minh nuốt khan:
– Phải. Và… nó cần ký ức mới để duy trì hình dạng. Nếu không, nó sẽ lụi dần.
– Nên nó… – cô nói khẽ, – bám vào mình.
– Vì cậu yếu nhất khi chiến đấu với bản sao của chính mình. – Tuấn Minh siết vai cô. – Lúc đó, nó chui vào ký ức trống mà cậu vừa bỏ lại.
Cô nhắm mắt.
Cái lạnh rỉ từ xương sống lên đỉnh đầu.
Bao năm qua, cô căm ghét phần yếu đuối của mình.
Đến khi dũng cảm đối mặt, cô không biết… chính lòng tin “mình đã hoàn chỉnh” đã mở cánh cửa cho kẻ khác bước vào.
Kim đồng hồ chỉ 22 giờ 59 phút.
Tuấn Minh hạ giọng:
– Cậu không phải đi một mình. Mình…
– Không. – cô lắc đầu. – Nếu mình không tự bước qua lần này, thì chẳng bao giờ có thể khẳng định mình là ai.
Cậu nhìn cô rất lâu.
Rồi khẽ gật đầu, lùi lại.
Cô đẩy cửa sân thượng.
Gió đêm lạnh lẽo ập vào mặt.
Căn sân trống không, chỉ còn dãy lan can sắt đã rỉ.
Nhưng giữa sàn xi măng, một tấm gương cao hơn đầu người, được dựng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-14-khi-guong-khong-phan-chieu.html.]
Khi cô tiến gần, ánh trăng phản chiếu nhợt nhạt – không thấy bóng cô đâu.
Chỉ có khoảng trống tối đen.
Rồi hình ảnh dần hiện lên.
Một cô gái mặc đồng phục nữ, tóc dài phủ mặt, đứng yên lặng.
Khi cô cất giọng, âm thanh vọng như phát ra từ chính lồng n.g.ự.c Diệp Anh:
– Mày không thắc mắc vì sao tao vẫn nhớ tất cả, còn mày thì không?
Cô siết tay:
– Mày không phải tao. Mày chưa bao giờ là tao.
Hình trong gương chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt nó hoàn toàn giống cô – chỉ khác duy nhất ánh mắt:
Trống rỗng. Lạnh lẽo. Không một tia cảm xúc.
– Tao không cần là mày. Tao chỉ cần chỗ của mày.
Gió quất mạnh, tấm gương khẽ rung.
Trong giây lát, Diệp Anh thấy phản chiếu sau lưng mình – Tuấn Minh đứng ngoài cửa.
Nhưng anh không hề cử động, như một bức tượng.
Cô hiểu – đây là ranh giới.
Nếu cô quay lưng chạy, nó sẽ chiếm ký ức cô vĩnh viễn.
Nếu cô đối mặt, có lẽ… sẽ không còn cơ hội lùi.
Hình trong gương mỉm cười:
– Tao đã ăn ký ức của Ngô Thanh Thảo. Tao biết cảm giác biến mất. Tao sẽ không để nó xảy ra lần nữa.
– Vì vậy mày phải lấy tên tao?
– Vì vậy tao phải trở thành mày.
Diệp Anh hít sâu.
Tất cả run rẩy, sợ hãi, giận dữ – dồn thành một luồng lạnh buốt nơi lồng ngực.
Giọng cô nghèn nghẹn:
– Vậy đêm nay, chỉ một trong hai chúng ta được tồn tại.
Hình trong gương nghiêng đầu:
– Đúng.
– Và mày sẽ là đứa tan biến.
Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu ra một điều:
Không phải mọi thứ tách khỏi mình đều xấu xa.
Nhưng cũng không phải mọi thứ muốn nhập vào mình đều đáng tin.
Kim đồng hồ điểm 23 giờ.
Gió ngừng hẳn.
Hai Diệp Anh – một thật, một ảo – nhìn nhau qua mặt gương không còn phản chiếu.
Sẽ không còn lối thoát.