Đêm đó, Diệp Anh gần như không ngủ.
Mỗi lần cô khép mắt, hình ảnh trong gương lại hiện lên: nụ cười trơ trẽn của kẻ mượn khuôn mặt cô, giọng nói vang trong đầu:
“Đêm mai. Tầng thượng.”
Suốt bao lâu nay, cô vẫn tin nỗi sợ lớn nhất là chính mình.
Nhưng giờ đây, cô nhận ra – còn tệ hơn cả việc ghét bản thân, là không biết mình thật sự là ai.
Sáng hôm sau, cô xin nghỉ học.
Tuấn Minh đến tìm, mang theo chiếc USB từng chứa đoạn clip sân thượng.
Cậu run run đưa nó ra:
– Mình… phát hiện thêm một đoạn ghi hình cũ. Hệ thống camera đã bị xóa, nhưng ổ cứng dự phòng còn sót.
Cô cắm USB vào laptop.
Màn hình hiện lên ngày tháng ghi hình – 14/3, ngày cô rơi xuống tầng thượng.
Trong clip, Diệp Anh đang bám mép lan can, ánh mắt thất thần.
Phía sau cô, không chỉ một bóng người – mà hai.
Một mặc đồng phục nam – dáng Nguyễn Bảo Lâm.
Một mặc váy đồng phục nữ, tóc dài phủ mặt – vóc dáng… giống hệt Diệp Anh.
Cô nín thở.
Hình ảnh rung nhẹ vì gió – hai kẻ đó không hề nhìn nhau, cũng không đưa tay đỡ cô.
Rồi người mặc váy quay đầu nhìn thẳng vào camera – tóc rũ xuống, che gần hết mặt.
Nhưng khi gió lật nhẹ mái tóc…
Đó là chính cô.
Tuấn Minh thở dốc:
– Cậu… cậu không nhớ đã ở đó sao?
– Mình không thể ở đó. Mình… mình là đứa ngã xuống.
– Vậy cái đứa đó là ai?
Diệp Anh ôm đầu, đầu óc chao đảo.
Cô nhớ đêm hợp nhất, bản sao từng thì thầm:
“Nếu tao đi, mày phải sống.”
Nhưng có lẽ – chính khoảnh khắc ấy, một phần thứ ba đã trốn thoát – không phải nhân cách của cô, mà là một hình hài riêng biệt, không thuộc về ai.
Điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ số vô danh:
“Cô ta là ký ức rỗng. Là nơi chứa đựng tất cả mảnh ghép bỏ đi.”
“Nếu mày không đến tầng thượng, mày sẽ không bao giờ lấy lại được quyền làm chủ.”
Cô thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-13-hon-trong-bong.html.]
– Ký ức rỗng… tức là…
Tuấn Minh nhìn cô, giọng lạc đi:
– Tức là… nó không cần cơ thể riêng. Nó có thể mượn gương mặt bất kỳ.
Cô nhìn tấm gương trong phòng.
Chỉ còn duy nhất phản chiếu của mình – mệt mỏi, tuyệt vọng.
Nhưng cô biết… kẻ đó vẫn đang lẩn khuất đâu đó, chờ khoảnh khắc cô lơ là.
Trước khi rời đi, Tuấn Minh nắm chặt vai cô:
– Dù cậu chọn cách nào… đừng để nó cướp mất tên của cậu. Mình không muốn sáng mai thức dậy… thấy một Diệp Anh không phải cậu.
Cô gật đầu, không nói được gì.
Chiều muộn.
Diệp Anh quyết định quay lại trường, lục kho tư liệu tầng hầm một lần nữa.
Cô tìm thấy một chồng hồ sơ mục nát, lẫn trong đống giấy phế liệu.
Trên bìa: HỒ SƠ THÍ NGHIỆM – NGÔ THANH THẢO.
Cô mở ra.
Dòng đầu tiên đập vào mắt:
“Chủ thể mắc hội chứng phân mảnh sâu. Khi bản gốc chối bỏ toàn bộ ký ức tiêu cực, ký ức được phân tách thành thực thể độc lập.”
“Bản sao này không tự tan biến. Nó lớn lên bằng sự sợ hãi của chủ thể khác.”
Cô lật sang trang cuối.
Dòng chữ nhòe mực như được thêm vào sau:
“Không phải bản sao nào cũng là một phần của mày.”
“Có những kẻ sinh ra để tồn tại thay mày.”
Cô khựng lại.
Nếu “nó” không phải nhân cách tách ra từ cô… thì từ ai?
Ngô Thanh Thảo?
Hay chính tất cả những đứa từng biến mất khỏi trường này?
Điện thoại rung lên lần nữa.
Tin nhắn cuối cùng từ số lạ:
“Đêm nay. 23h. Tầng thượng.”
“Nếu mày không đến, nó sẽ lấy luôn tên mày.”
“Và rồi… không ai còn nhớ Diệp Anh từng tồn tại.”
Cô nắm chặt điện thoại, cắn môi đến bật máu.
Đêm nay, mọi thứ sẽ kết thúc.
Dù phải đối mặt với điều khủng khiếp nhất – sự thật rằng có thể chính mình chưa bao giờ là bản gốc.