Chỉ Một Người Biết Sự Thật - Chương 1: Trở Lại Lớp 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:06:08
Lượt xem: 14

Tiếng trống trường vang lên chói tai.

Ngô Diệp Anh giật mình mở mắt, cả người toát mồ hôi lạnh. Cô ngồi bật dậy, bàn tay run rẩy nắm lấy vạt áo đồng phục trắng xanh đã nhàu nát. Trên đầu, chiếc quạt trần xoay lười biếng, phát ra âm thanh đều đều quen thuộc đến mức ám ảnh.

Căn phòng... này?

Cô nhìn quanh, trái tim như bị bóp nghẹt. Là phòng ngủ cũ của mình, căn phòng ở nhà ba mẹ tại quận Tân Bình. Mọi thứ y như năm lớp 10: bàn học chất đầy sách luyện thi, gấu bông nhỏ treo lủng lẳng bên cửa sổ, và... tờ lịch cũ ghi ngày tháng mười, năm 2020.

Không thể nào. Năm 2020?

Cô nhớ rất rõ — mình đã chế.t. Một cái ngã từ tầng ba trong năm cuối cấp. Đầu va mạnh xuống sàn bê tông, m.á.u loang đầy đồng phục. Khi đó, ánh mắt cuối cùng cô thấy là của Trần Tuấn Minh, cậu bạn mà cô từng chưa bao giờ thật sự hiểu.

Làm sao cô lại trở về được?

Tiếng gõ cửa vang lên:

- Diệp Anh! Xuống ăn sáng rồi đi học kẻo trễ con ơi!

Là giọng mẹ. Trẻ trung và sốt ruột, y hệt năm ấy.

Cô lảo đảo bước xuống giường, rửa mặt, thay đồ, tay run đến mức cài nút áo cũng mất gần năm phút. Trong gương, một gương mặt trẻ trung, chưa có nếp nhăn mỏi mệt, chưa có đôi mắt thâm quầng vì áp lực học hành và tình cảm. Là chính cô – Ngô Diệp Anh của tuổi 15.

Lúc ngồi sau xe ba, gió thổi qua má lạnh buốt, Diệp Anh vẫn chưa hết hoang mang. Nhưng trái tim cô lại đập mạnh một cách kỳ lạ. Nếu đây là mơ… thì cũng thật quá rõ ràng. Mọi thứ đều có mùi, có xúc cảm, có cả tiếng còi xe đầu đường và nắng hanh hanh qua những tán cây bàng quen thuộc.

Nếu đây là thật...

Thì cô đã được sống lại.

Và lần này - cô sẽ không để mọi thứ lặp lại như trước nữa.

Trường THPT Việt Tân vẫn không thay đổi gì. Những dãy lớp sơn vàng, hành lang hẹp, ghế đá có khắc tên học sinh nghịch dại bằng bút xóa, những buổi sáng rộn ràng tiếng bước chân và chào hỏi. Mọi thứ giống y như lần đầu cô bước vào lớp 10.

Cô đứng ở cửa lớp 10A2, nhìn bảng tên dán trên cửa. Tên cô nằm chính giữa danh sách. Chữ viết nắn nót của giáo viên chủ nhiệm khiến trái tim cô se lại.

“Chào buổi sáng, lớp trưởng.”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.

Diệp Anh quay lại.

Là Trần Tuấn Minh.

Gương mặt ấy, ánh mắt ấy - kiệm lời, vô cảm, lặng lẽ. Vẫn là dáng người cao gầy đó, áo sơ mi luôn phẳng phiu, không bao giờ trò chuyện nhiều với ai.

Ở kiếp trước, cô từng mặc định cậu là “mọt sách lạnh lùng”, chẳng đáng bận tâm. Mãi đến khi cô hấp hối, chính Tuấn Minh là người bế cô xuống cầu thang, m.á.u từ trán cô vương đầy lên vai áo trắng của cậu.

Và cậu đã khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-1-tro-lai-lop-10.html.]

Cô nhớ ánh mắt run rẩy ấy, nhưng giờ đây - cậu lại đang nhìn cô như thể… chẳng có gì xảy ra.

Tất nhiên rồi. Cậu chưa từng biết gì cả.

- Ừm... chào cậu. – Cô đáp khẽ, ánh mắt dừng lại trên bàn tay cậu đang cầm quyển sách Sinh học.

Tuấn Minh khẽ gật đầu rồi bước vào lớp.

Diệp Anh nhìn theo bóng lưng cậu, lần đầu tiên nhận ra: mình đã từng bỏ lỡ rất nhiều điều, chỉ vì mãi chạy theo ánh hào quang giả tạo.

Lớp học bắt đầu bằng tiếng giới thiệu của cô giáo chủ nhiệm - cô Thảo. Bài giảng Văn hôm đó là đoạn trích “Chữ người tử tù” - cô vẫn nhớ rõ. Kiếp trước, cô ngồi giữa dãy bàn đầu, luôn giơ tay phát biểu, là học sinh ưu tú mà ai cũng ngưỡng mộ.

Lần này, cô chọn bàn cuối. Cạnh cửa sổ. Nơi có gió thổi nhẹ qua tóc và ánh sáng loang loáng trên trang vở.

Ngồi bên cạnh cô là Phạm Gia Hân - người bạn thân từng kề vai sát cánh với cô suốt ba năm.

Và cũng là người đẩy cô ngã trong đêm tối hôm đó.

- Nè Diệp Anh, ngồi bàn cuối chi vậy? Không thích nổi bật nữa à? – Gia Hân bật cười, lém lỉnh - Bớt “nữ thần học đường” rồi hả?

Diệp Anh mím môi. Giọng Gia Hân vẫn như xưa, thân mật và dễ thương. Nhưng giờ đây, cô không còn tin vào những ngọt ngào dễ dãi nữa.

- Mình muốn học bình thường thôi. Cậu cũng biết, nổi bật quá mệt lắm.

Gia Hân nheo mắt, gật gù như hiểu ý.

Cô ấy không biết - Diệp Anh đang nhìn đôi mắt long lanh kia với ánh nhìn sắc hơn. Kiếp trước, cô từng trao mọi bí mật cho Gia Hân. Còn giờ, cô muốn giữ lại mọi thứ.

đã từng c.h.ế.t một lần rồi, Diệp Anh hiểu - không phải ai mỉm cười với mình cũng là người tử tế.

Tiết cuối cùng kết thúc. Cả lớp ùa ra như ong vỡ tổ. Tuấn Minh vẫn yên lặng xếp sách, không bị cuốn theo đám đông. Diệp Anh đứng dậy, bước lại gần bàn cậu.

- Tuấn Minh.

Cậu ngẩng lên. Ánh mắt lạnh, nhưng vẫn có gì đó d.a.o động nhẹ.

- Sao?

- Mình có thể ngồi đây một chút không? Chỉ... muốn nghỉ chút thôi.

Cậu nhìn cô vài giây rồi gật đầu. Cô ngồi xuống, mắt nhìn lên trần lớp học, chậm rãi hít một hơi thật sâu.

Từ đây, mọi thứ sẽ thay đổi.

Cuối chương, Diệp Anh về nhà, mở nhật ký cũ – quyển sổ mà cô từng viết trong năm lớp 10. Một mảnh giấy lạ rơi ra từ trong bìa sau, ghi bằng nét chữ nguệch ngoạc:

“Coi chừng đứa ngồi cạnh mày. Nó không phải bạn mày đâu.”

Mảnh giấy này… không phải của cô.

Loading...