6
Chu Hạ vẫn hồn nhiên hỏi: " mang hoa quả ? Mặc váy ngủ ? Thằng bé trố mắt ?"
Mắt nó trố , chỉ thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
Nằm giường ngủ , đầu óc hình ảnh Tống Kỷ áo trắng, càng nghĩ càng tức, quyết định mai sẽ phá hết áo trắng trong tủ Diệp Nhàn, trị Tống Kỷ thì trị thằng em .
đêm đó mơ thấy... chính mặc áo trắng.
Trong mơ, như tắm xong, tìm thấy quần áo, trong phòng tắm chỉ treo mỗi chiếc áo trắng, đành mặc nó bước , đụng mặt Tống Kỷ. Ancậu h quấn khăn tắm đang lau tóc, cơ bụng rõ từng múi, hỏi: "Sao chị mặc đồ của em?"
Rồi tỉnh dậy.
Trời trưa, ngáp dài nhắn tin rủ Chu Hạ ăn, gõ phím nhớ cơ bụng Tống Kỷ trong mơ.
Đêm đó bật đèn nên rõ, nhưng trong mơ thì mắt lắm.
Trang điểm đơn giản khỏi nhà.
Chu Hạ đến sớm hơn, mắt sáng rực hỏi kết quả thế nào.
Tôi nhiều, chỉ tóm tắt: "Toàn là hiểu lầm."
Nghe cửa, Chu Hạ liền đổi đề tài: "Diệp Nhàn định thi trường nào?"
"Bố nó học tại địa phương."
"Còn nó thì ?"
"Nó thích Bắc Kinh hơn, nếu thì gần chỗ đấy, nhớ trông chừng nó giúp ."
"Dễ thôi."
Đang về Diệp Nhàn thì nó gọi điện: "Chị, nhà Tống Kỷ đang sửa, mấy hôm nữa ở nhà , chị mua hai suất cơm về nhé."
Tống Kỷ ở nhà ?
Tôi bật : " phòng khách chăn ."
Diệp Nhàn phớt lờ: "Cần gì chăn, ngủ chung với em là ."
? Câu là ?
Nhớ nghi Diệp Nhàn yêu sớm, nó giận dữ : "Đừng đoán bậy, em thích con gái nữa, vui !" Tôi rùng , lập tức từ chối: "Không !"
Diệp Nhàn cãi: "Vậy chị mua chăn , tiện mua cho em luôn, em mang lên đại học dùng."
Tôi: "..." Hóa nó đang chờ câu !
Bất đắc dĩ cùng Chu Hạ mua đồ gia dụng.
Tôi mua cho Tống Kỷ chăn điều hòa, còn của Diệp Nhàn thì mua chăn lông vũ để dùng mùa đông. Đang cân nhắc thì tiếng ai đó gọi: "Du Du?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-la-cua-rieng-em/chap-5.html.]
Ngẩng lên, Trịnh An mặt: " là em ."
Tôi gật đầu: "Lâu gặp." Rồi giải thích với Chu Hạ: "Đây là Trịnh An."
Ý là bạn trai cũ. Tôi nhưng cô hiểu.
7
Chu Hạ hiểu ý, mặt lộ vẻ khó chịu, còn Trịnh An thì thiết: "Anh chuẩn Thượng Hải làm việc, định đến thăm nhà em, ngờ gặp ở đây."
Gai xương rồng
Bên cạnh còn một cô gái, liếc , vội giải thích: "Em gái nhà bạn, cùng mua đồ thôi."
Thực và Trịnh An thù hằn gì.
Chúng cùng trường, Trịnh An là khóa , cùng một bộ phận nên thường xuyên tiếp xúc.
Mọi bảo chúng là cặp đôi vàng, cảm nhận gì, nhưng chơi, cả hai cùng thích một bộ postcard, cùng với tay lấy chạm .
Hôm đó Trịnh An đeo kính gọng vàng, cúi đầu với : "Anh tặng em."
Ánh nắng hôm đó , nụ của khiến tim rung động.
Sau đó thường xuyên nhận postcard, Trịnh An tỏ tình nhưng chúng dần trở nên thiết. Một tình cờ, bố và bố là bạn , chỉ vì công tác xa nên ít liên lạc. Hai gia đình gặp , lớn ôn kỷ niệm, Trịnh An cạnh thì thầm: "Em trở nên thiết hơn ?"
Tôi đồng ý.
Chuyện tình đó cũng bình thường, ngọt ngào cũng cãi vã. Mâu thuẫn thực sự bắt đầu từ một cuộc thi.
Cả hai cùng chung kết, háo hức đối đầu với Trịnh An, nhưng đùa trong bữa tối: "Em nghỉ thi ?"
Ban đầu hiểu, đến khi thẳng thắn đề nghị nhường giải nhất vì từng đoạt , còn thì .
Biểu cảm lúc đó của khiến nhớ . Tôi thể chấp nhận bạn trai suy nghĩ như , cũng giận dữ khi từ chối, bảo ích kỷ và ngây thơ, tối đa hóa lợi ích.
Tôi đề nghị chia tay, cho rằng thể lý giải, còn thì cảm thấy oan ức.
Chuyện chia tay giấu gia đình, hai bên rõ nguyên nhân nên vẫn hy vọng chúng . Bố Trịnh An thỉnh thoảng vẫn đến nhà , còn thì tránh mặt.
Gặp Trịnh An, cảm giác như lâu lắm .
"Du Du, đến là để..." Trịnh An hết, nhận điện thoại của bố. Ông Trịnh An Thượng Hải làm việc, chỗ ở, nhờ nhà vài ngày. Vì bạn cũ nhờ vả nên tiện từ chối.
Biết tính bố hiếu khách, Diệp Nhàn ở cùng nên cũng yên tâm, đành đồng ý.
"Chưa báo quyết định ?" Tôi hỏi Trịnh An.
Trịnh An mỉm : "Anh đến để hàn gắn với em, ở gần em mới yên lòng."
Tôi hít sâu, còn hứng thú mua sắm, tính tiền định về. Trịnh An định lấy túi đồ, né tránh.
Bỗng vỗ vai : "Diệp Du."
Quay , là Tống Kỷ.