Dì nhận tin liền tàu xe xuyên đêm từ tỉnh khác tới.
Chị họ cứ lóc mãi, thì vội vàng an ủi.
Dì đem tất cả lầm đổ lên đầu .
"Đều tại chị hết, tin tưởng giao con Dao cho chị, mà chị chăm sóc nó thế đây?"
Tôi phục, phân trần.
"Dì , Chị họ là ngoài hai mươi tuổi chứ đứa trẻ lên ba lên bốn mà còn chăm sóc thế nào nữa? Hơn nữa cả nhà ai chị tự tiện mua t.h.u.ố.c mọc tóc về dùng, làm mà ngăn cản ?"
Dì chỉ thẳng mặt mà mắng c.h.ử.i thậm tệ.
"Đều là do cái loại ranh con như mày. Nếu mày sinh mày, thì bộ tài sản của nhà đều là của con gái tao , mày còn mặt mũi mà !"
Tôi bật , đây mà là lời con ? Ý của bà là tài sản nhà nên để cho mà cho Chị họ?
"Dì là ý gì? Tiền nhà cháu để cháu kế thừa chẳng lẽ để cho dì? Với cháu đối xử với chị còn đủ , phòng ngủ của cháu cũng chị chiếm đoạt kìa!"
"Đó là việc các nên làm. Bây giờ con gái thành thế , các bồi thường 500 nghìn tệ cộng thêm một căn nhà!"
Sao thể mặt dày đến mức nhỉ?
😁
Trước sự hung hăng mất kiểm soát của bà , cãi vã cũng chẳng làm loạn, chỉ lẳng lặng cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
"Alo, xông nhà cướp tài sản, địa chỉ là khu chung cư Tĩnh Viên, tòa nhà 3, đơn nguyên 1, phòng 206."
Dì thấy báo cảnh sát liền vung tay tát một cái, tát trả ngay lập tức.
Bà căm phẫn ôm mặt, đôi mắt hằn học , trong đó rừng rực lửa giận.
"Con ranh ... mày dám đ.á.n.h tao... xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày !"
"Bà đ.á.n.h , đ.á.n.h bà?"
"Tao là bề , bề dạy bảo kẻ , mày chịu lấy!"
Nói đoạn, bà quơ ngay cái bình hoa bên cạnh ném thẳng .
"Bộp" một tiếng, bình hoa đập trúng đầu , trán lập tức chảy m.á.u ròng ròng, xuôi theo sống mũi nhỏ xuống sàn nhà, vết thương tê dại khiến còn cảm thấy đau nữa.
Tôi vững, trực tiếp ngã vật xuống đất giả c.h.ế.t.
Mẹ chạy ôm chầm lấy nức nở: "Thất Thất, con tỉnh ! G.i.ế.c ... g.i.ế.c !"
Tiếng vang dội dứt, hàng xóm cả tầng lầu đều chạy xem náo nhiệt.
"Chuyện gì thế ?"
"Cái đồ trời đ.á.n.h g.i.ế.c con gái ... hu hu!" Mẹ ôm gào t.h.ả.m thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-ho-dang-doi/chuong-6.html.]
"Chẳng đều là ? Sao đến mức g.i.ế.c , đúng là cái loại chẳng gì."
"Bà cướp của, con gái chống cự liền bà đập c.h.ế.t ..."
Tôi cố tình làm chuyện rùm beng lên, để rõ bộ mặt thật của em gái bà, giúp bà tỉnh ngộ kịp lúc.
Dì thấy chuyện làm lớn liền xua tay phủi sạch quan hệ.
"Không liên quan tới , là nó tự làm tự chịu, còn ở đó mà giả c.h.ế.t, một cái bình hoa làm đập c.h.ế.t !"
Một bà cụ hàng xóm nổi nữa, phản bác : "Nói bậy, vật rơi từ cao xuống, kể cả một cục giấy vo tròn cũng thể g.i.ế.c , huống hồ là cái bình hoa!"
"Bà cũng đó là vật rơi từ cao, đây cao ?"
"Đó là cái bình hoa đấy bà chị ạ!"
Mấy họ cãi vã , càng cãi càng hăng, vài phút lao ẩu đả thành một đoàn.
Người tát một cái, kẻ đ.ấ.m một cú, đ.á.n.h rời.
Mười phút , cảnh sát mặt.
Họ áp giải dì và Chị họ trong tiếng gào t.h.ả.m thiết của hai đó.
"Bắt nhầm ... làm ai thương cả, là con ranh đó giả vờ đấy, cái đồ khốn nạn..." Dì dù bắt vẫn còn đang ngoan cố thanh minh.
Vài phút đưa bệnh viện.
Cũng may chỉ thương nhẹ, tổn thương đến não, băng bó xong xuôi là về nhà.
Về đến nhà, tò mò về chuyện dì bảo cướp mất tài sản của bà nên hỏi ngọn ngành.
Mẹ sững một lát, đó cũng thành thật kể cho .
Hóa ngày xưa mãi con.
Dì chuẩn để Chị họ sang làm con nuôi tên .
Vì thế lúc đó tài sản của đều dự định để cho Chị họ.
Kể từ đó, cả nhà dì ai làm, ngày ngày ăn bám nhà .
Còn bố thì sớm về khuya làm lụng vất vả để nuôi cả năm miệng ăn.
Mãi cho đến khi Chị họ 5 tuổi, bất ngờ m.a.n.g t.h.a.i . Cả nhà mừng rỡ vô cùng, chuẩn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng sự hiện diện của .
Dì vì thế mà sinh lòng oán hận, rằng sẽ nuôi cả nhà bà nữa, nên làm loạn trong bữa tiệc, mưu đồ khiến vì tức giận mà sảy thai.
"Ôi chao, chị ngã một cái thế , chừng đứa bé mất cũng nên? Mất cũng chẳng , vẫn còn con Dao mà, nó sẽ nuôi chị, miễn là chị đem hết tài sản cho nhà em là ." Bà cực kỳ đắc ý.
Mọi xung quanh ai xem nổi nữa, đều chỉ trỏ bà .