Nói xong, mặc kệ sự ngăn cản của chị , một tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường .
Bên trong nhét đầy quần lót bẩn và tất bẩn giặt, qua vẻ để lâu , bắt đầu mọc cả rêu mốc màu xanh đen.
Tôi lập tức chán ghét đẩy ngăn tủ , sợ chạm đống thứ sạch sẽ .
Chị họ dường như hành động kéo ngăn kéo và vẻ mặt ghét bỏ của kích động.
Có lẽ chị thấy lục lọi đồ riêng tư, hoặc lẽ thấy thói ở bẩn của bại lộ nên thể chấp nhận , chị hùng hổ đẩy , kéo sập ngăn tủ .
"Tống Thất Thất, mày còn dám lục đồ riêng tư của tao, dám xông phòng ngủ của tao nữa là tao báo cảnh sát đấy!"
Trước sự điên tiết của chị , mặt đầy dấu hỏi chấm.
Đây chẳng lẽ phòng ngủ của ?
Chẳng lẽ đây nhà của ? Sao giờ thành của chị hết ?
Mẹ tiếng hét của Chị họ làm cho giật , vội vàng chạy tới, chạy lau nước tay.
Có thể thấy cuống quýt.
"Có chuyện gì thế? Dao Dao, Thất Thất..."
Tôi , cũng chẳng .
"Dì ơi, Thất Thất con cho phép mà cứ xông phòng lục lọi đồ đạc của con!"
"Đây là phòng ngủ của con, con phòng thì vấn đề gì?"
"Từ lúc mày học ở tỉnh ngoài thì đây là phòng của tao !"
"Đây là phòng của chị, ở ?"
Đối với câu hỏi của , Chị họ lườm một cái cháy mặt.
"Mày ở nhà mấy ngày thôi, ở phòng ngủ làm gì, phòng khách mà ngủ!"
" đây là phòng của con, giờ con về nhà đến cả cái phòng ngủ cũng quyền nữa ?"
Tôi ấm ức , hy vọng thể nhận một chút thiên vị từ bà.
Ngờ cũng cho rằng đang làm chuyện bé xé to, chín chắn. Bà bước tới vỗ vai .
Hóa cũng đồng tình.
"Phải đấy, Thất Thất lời Chị họ con ."
Tôi giận đến nghẹn họng, nhưng cũng chỉ nhịn, thời gian vắng nhà, chị rót bùa mê t.h.u.ố.c lú gì cho nữa.
Dù phẫn nộ, nhưng nghĩ rằng chị cũng sẽ rời , thể ở lỳ trong nhà mãi , nên đành nén cơn giận trong lòng.
Sau đó Chị họ đẩy khỏi phòng, đóng sầm cửa một tiếng "rầm".
Cái lực mạnh kinh hồn đó, thật sợ chị làm hỏng luôn cái cửa phòng.
Đêm đó, trải một chiếc chăn mỏng cho ghế sofa, đó lật qua lật thế nào cũng ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-ho-dang-doi/chuong-2.html.]
Sofa ở nhà quá cứng, vốn dĩ là kén giường, giờ càng tài nào chợp mắt nổi.
Định dậy nghịch điện thoại thì thấy từ trong phòng ngủ phát tiếng ngáy to như sấm đánh.
Lúc đầu cứ tưởng là ngáy, ngờ là Chị họ.
Tiếng ngáy của chị quá lớn, đúng là vang thấu tận trời xanh, khiến cả đêm ngủ .
Thực sự nuốt trôi cục tức , cầm điện thoại lên, ghi âm tiếng ngáy của chị , để nếu chị dám bắt nạt thì sẽ mang làm chị bẽ mặt.
Vốn dĩ định đ.á.n.h thức chị , hoặc dùng giẻ lau nhét mồm chị cho bõ ghét, nhưng nghĩ đến việc bảo nhường nhịn nên thôi, dù chị sớm muộn cũng .
ngờ chị ngày càng quá quắt, thường xuyên sai bảo như nô tỳ.
Sáng sớm còn đang ngủ sofa, chị phịch một cái lên , cho đến khi đau quá tỉnh giấc chị mới nhấc m.ô.n.g .
"Ồ! Tỉnh ? Mặt trời xuống đến m.ô.n.g mà còn ngủ, mau làm bữa sáng cho tao , tao đói !"
Tôi tật là nếu buổi sáng ngủ đủ giấc sẽ cáu bẳn.
Tôi đẩy mạnh chị , đôi mắt vì thiếu ngủ mà đỏ sọc lên, nước mắt cũng vì khô mắt mà bắt đầu rơm rớm.
Chị họ nhận quá đáng, lập tức dậy phủi phủi bụi m.ô.n.g bỏ .
Rõ ràng lớn tuổi hơn mà còn bắt nấu cơm cho ăn, đúng là mặt dày hơn thớt.
Đem chuyện kể với , cũng chẳng hề trách mắng Chị họ.
"Thất Thất , Chị họ con là khách, con cứ nhường nó !"
Nhường nhường nhường! Suốt ngày chỉ nhường!
Chính cái tính nhu nhược của bà và bố nên mới để Chị họ ở nhà mà còn đè đầu cưỡi cổ .
Sự bất mãn của đối với chị tăng lên từng ngày.
Lúc thì bắt đặt đồ ăn ngoài, lúc thì bắt lấy nước, lúc bắt gọt hoa quả cho chị ăn.
Cứ ngỡ cái kỳ nghỉ hè cứ thế mà trôi qua.
Cho đến khi Chị họ bảo lấy giúp chị một cái bưu kiện.
😁
Vừa mang bưu kiện về nhà, thấy hộp bưu kiện ép hỏng một lỗ.
Tôi bụng giúp chị bóc .
Nhìn thì thấy bên trong hóa là một lọ t.h.u.ố.c mọc tóc.
Cái tuổi của chị thì dùng t.h.u.ố.c mọc tóc làm gì?
Ngờ , Chị họ từ trong phòng , thấy bóc bưu kiện của chị liền nổi trận lôi đình.
"Thuốc mọc tóc đắt lắm đấy, chỉ cần bôi một chút là mọc bao nhiêu tóc, mày cấm đụng ! Không thì tao bảo dì đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"
Chị lập tức giật lấy lọ thuốc, sập cửa phòng.
Lọ t.h.u.ố.c hiệu quả đến thế ?
Tôi tin!