Chỉ dành cho em - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2025-06-27 13:54:45
Lượt xem: 1,093

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dù thì, đáng nên tự đưa em về.”

Lần đúng là chạm mặt tình cờ, vốn cũng định để đưa về.

Tim đập thình thịch, cứ như sắp nổ tung trong lồng ngực.

“Không , cũng như cả thôi mà.”

Phó Ninh im lặng một lúc, cuối cùng hỏi như lơ đãng:

“Vậy thì, mấy ‘ khác’… với em… cũng như cả ?”

13

Aaaaaa!

Câu bắt trả lời kiểu gì đây!!!

Sao tự dưng hỏi mấy câu kỳ lạ như , làm CPU trong đầu như cháy khét!

Cũng như ?

Không lẽ gật đầu?

Không như ?

Nói thế càng dám!

Tôi chớp mắt mấy , kiềm chế cơn hổ: “Bác sĩ Phó, bác sĩ Phó, đừng… đừng hỏi nữa mà.”

Giọng đầu dây bên chỉ loáng thoáng thở, đang nghĩ gì.

Tôi chợt nhớ một chuyện khác, liền tìm cách lái sang: “À mà, bác sĩ Phó, hình như đang trực đêm ?”

“Ừ, về bệnh viện, tối nay trực.” Anh trả lời.

Tôi nhịn nhịn , vẫn buột miệng :

“Ồ, …”

Cứ tưởng Phó Ninh còn cùng đám Chu Triết bọn họ chứ. Tôi chần chừ hỏi:

“Vừa nãy… bảo phía cũng hẹn sẵn mà?”

Giọng Phó Ninh như mang chút ý nhẹ:

“Bọn họ , đồng nghiệp bàn đổi ca. Phía bên việc gấp nên ca cho .”

Thì .

Khối đá đè trong n.g.ự.c cũng như nhấc bớt .

Đang nghĩ thì Phó Ninh tiếp:

“Hơn nữa, cũng chẳng thiết với bọn họ lắm.”

Thân?

Tôi chần chừ.

Ngoài Chu Triết thì chỉ còn Chu Nhược. Chu Triết là bạn đại học, hai rõ ràng quan hệ , cái “ , ý Phó Ninh là Chu Nhược ?

chẳng đàn em cùng viện ?

Nghĩ , nhịn , bèn hỏi luôn:

“Bác sĩ Phó, hai … thật sự ?”

Phó Ninh giọng nhàn nhạt: “Không sai, đúng là đàn em cùng viện, nhưng cũng chẳng gặp mấy .”

Nghe cũng lý…

Tôi hít một , cẩn thận hỏi:

“Bác sĩ Phó, thật sự cách nào ?”

“Cách gì?” Phó Ninh hỏi .

Tôi nghẹn lời.

Vốn định dò hỏi khéo, cuối cùng lỡ lời thẳng thừng như đang gặng hỏi .

Sao tự dưng hỏi thế chứ! Mất mặt c.h.ế.t !

Tôi đang vắt óc nghĩ nên chữa thế nào thì giọng Phó Ninh thấp trầm, vọng từ điện thoại:

“Hơn nữa, thích kiểu đó.”

14

“Rồi ? Sau đó thì ?” Dư Tiêu Tiêu gặng hỏi.

Tôi thật thà: “Không đó, chỉ tới đó thôi.”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-danh-cho-em/chuong-8.html.]

Dư Tiêu Tiêu thở dài:

“Đỉnh thật đấy! Hai đúng kiểu kéo tới cửa mà chẳng ai chịu chọc thủng. Bực chết!”

Trong lòng cũng hy vọng dám mong quá nhiều:

“Tớ chỉ lo là tự đa tình thôi… Người giỏi giang như , tự dưng chủ động theo đuổi tớ thì… tớ  gì đáng .”

Dư Tiêu Tiêu nhạo: “Rảnh than với tớ thì rảnh mở miệng hỏi thẳng?”

Tôi nghẹn: “…”

Tôi cũng bối rối: “Ừ thì… cũng mà, nhưng làm để tiến thêm một bước.”

Lơ lửng thế khó chịu lắm.

Dư Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, cũng đồng tình: “ừm, đúng là thế còn khó chịu hơn. Cứ nửa kín nửa hở, dở dang thế thì mệt ai chịu nổi.”

“Biết giờ…” Tôi khổ sở. “Mà tớ cũng chẳng tư cách gì, lỡ vụ tớ lừa chuyện em trai thì ?”

Dư Tiêu Tiêu còn khoái trá:

“Đến lúc vạch trần, liệu mà giải thích nhé. Tớ khuyên thật, cứ khai hết cho , chống cự chỉ tổ c.h.ế.t nặng hơn! Không ‘thu hồi giấy phép theo đuổi’ thì coi như xong!”

Thật cũng hiểu.

Muốn thật sự theo đuổi Phó Ninh thì chuyện sớm muộn cũng giải thích rõ.

Nghĩ thế, hạ quyết tâm sẽ chủ động một .

Tôi nhắn cho Phó Ninh một tin:

“Bác sĩ Phó, rảnh ? Bữa cơm hôm để em mời nhé, coi như cảm ơn cho đàng hoàng.”

Phó Ninh chắc bận, mãi hơn nửa tiếng mới trả lời.

“Vừa nhận một ca bệnh gấp, giờ mới thấy tin nhắn.”

“Không .”

Cuối tuần, hiếm hoi lắm mới chịu chăm chút ăn mặc cho hồn.

Em trai cạnh nham hiểm:

“Chà chà, bày trận lớn thế ?”

Nhìn cái mặt nó chực chờ nhạo, phát bực:

“Biến! Hôm nay chị mày tính đánh thẳng, trực diện chiếm luôn chức ‘ rể’, hiểu ?”

Thật trong lòng cũng run, nhưng mặt cái thằng oắt con thì tất nhiên làm bộ hùng hổ.

“Tiện thể cho mày ké luôn.”

thì thư báo bảo lưu của nó cũng về, thầy cô lẫn ba đều hài lòng, đỡ lo thêm.

Vậy nên so với khác, đúng là rảnh rỗi hơn hẳn.

“Tiền xe.” Tôi đưa cho nó.

Nửa phút , Tần Vọng cầm tiền lì xì thì lập tức biến mất.

…Từ đầu đến giờ mục tiêu chính của chỉ là Phó Ninh, chẳng buồn phí công dạy dỗ thằng em, mấy khoản nợ về bắt nó trả cũng muộn.

Nửa tiếng , thứ chuẩn thỏa, Phó Ninh gọi xuống thang máy.

Trung tâm thương mại đông đúc, nhất là cuối tuần càng tấp nập. Thang máy nhanh chóng đầy kín, còn định chen thử.

“Quá tải , đợi chuyến .” Một giọng nam .

Cách mấy , giọng ai đó quen.

“Hửm.”

…Âm điệu giống Phó Ninh thế?

Tôi tò mò ngẩng đầu , quả nhiên!

Tôi còn đang sững thì ngờ Tần Vọng  chen lên .

“Thầy Tô?”

Hả?

Nó gọi… đàn ông bên cạnh Phó Ninh?

Tôi cũng một vài thầy trong trường, nhưng từng gặp , khí chất nhã nhặn.

Vị thầy thấy Tần Vọng cũng : “Tần Vọng ?”

kịp hỏi tiếp, ánh mắt Tần Vọng  xẹt sang Phó Ninh.

“Anh rể?”

 

Loading...