9
“Buổi phỏng vấn thế nào?”
Trên đường về, trong nhà im ắng, mới nhớ còn hỏi chuyện phỏng vấn tuyển thẳng của Tần Vọng.
Tần Vọng nhếch môi, giễu: “Còn hỏi em cơ ? Tôi cứ tưởng chị quên luôn thằng em chứ.”
Tần Khê: “Tần Vọng, nhớ nhé, hôm nay chị vì em mà từ chối cả hẹn ăn cơm với trai đấy. Em nợ chị một mạng .”
Tần Vọng: ???
Nó chống tay lên ghế phụ: “Được . Kết quả tuyển thẳng chắc sắp gửi về .”
Tôi thở dài sầu não.
Tần Vọng ngẩng lên: “Chị, mà ? Nghe cứ như chị tham gia phỏng vấn chứ em ?”
Tôi lườm nó: “Chị chỉ lo… Sau em trường, kiểu gì chẳng sớm muộn cũng đụng mặt rể em, đến lúc đấy thì …”
Tần Vọng liếc : “Bệnh viện A đúng là kỳ diệu thật đấy! Nghe bảo thằng bé liệt mà còn thi tuyển thẳng, giỏi thật!”
Tần Vọng im lặng vài giây tiếp: “… đừng thổi phồng quá, cứ coi như thật .”
Haiz.
là đứa em trai ngược đời.
Tôi mà theo đuổi Phó Ninh thì cũng tại nó cả!
Ban đầu cứ tưởng chuyện còn kéo dài chút nữa, ai ngờ thứ gấp gáp hơn cả nghĩ.
—— Ph direction nghiên cứu của Phó Ninh và bệnh của em trai trùng khớp, chọn ca bệnh của Tần Vọng để làm nghiên cứu.
Tin với chẳng khác nào sét đánh ngang tai.
“Đến tay còn nắm mà thế ???”
Tôi ôm đầu kêu than.
Ở đối diện, Dư Tiêu Tiêu ăn dỗ: “Chưa nắm tay, nhưng ít cũng ôm còn gì!”
Tôi: “……”
Nói thế càng đau lòng hơn.
Giờ một đứa em trai liệt, còn kiếm lý do tiếp cận Phó Ninh nữa?
Đang nghĩ thì nhân viên phục vụ qua, xin vì chỗ đông, hỏi thể ghép bàn .
Sau đó, liền thấy lưng.
“Phó Ninh?”
Tôi ngẩng lên, cũng thấy bất ngờ.
“Tần Khê?”
Giữa lúc hai chúng còn kịp gì thêm, lưng Phó Ninh một cô gái xuất hiện, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Đàn , bạn ?”
Nhìn cô chắc chỉ hơn đôi mươi, nhưng trang điểm chỉnh tề, ăn mặc cũng gọn gàng, chắc là tiệc mời cơm gì đó.
Tim trầm xuống.
Phó Ninh… ăn cùng một cô gái?
Cả trường A đều đồn Phó Ninh chỉ lo học hành nghiên cứu, bạn gái thì từng , mà giờ——
Phó Ninh còn kịp đáp, đằng xuất hiện thêm một con trai khác.
Anh , sững lập tức : “Tần Khê?!”
Nhìn thấy , trong lòng nhịn chửi thề, nhưng mặt ngoài vẫn giữ nụ xã giao.
“Chu Triết? Trùng hợp thật, lâu mới gặp.”
Chu Triết liếc Phó Ninh , vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Hai … quen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-danh-cho-em/chuong-6.html.]
10
Dùng một từ thôi cũng đủ tả về Chu Triết — kẻ bại trận.
Hồi thi đấu lập trình, đại diện A Đại, cuối cùng thua đội , lấy giải.
Từ nhỏ tới lớn đều là con cưng trời chọn, từng thua là gì, mà thua xong về nhà trầm cảm cả tháng.
Chuyện thì chẳng đáng nhắc, điểm chính là —— chúng tình cờ thi cùng công ty, cùng đậu, thành đồng nghiệp.
Thế là tự nhiên WeChat .
chẳng chuyện bao lâu thấy phiền, nên cũng cắt đứt luôn.
Không ngờ giờ đụng ngay Phó Ninh mà còn gặp cả .
“Gì đây, hai là bạn học hồi đại học ?”
Tôi gắp miếng đậu, lòng thầm than khổ.
Xui xẻo đúng kiểu.
Chu Triết đối diện, vẫn ngừng liếc Phó Ninh từ xuống .
“À, đúng . Thật bọn cũng quen một thời gian .”
Tôi sợ hỏi tiếp nên cắt ngang, hỏi:
“Thật quên hỏi, Phó Ninh, cô gái là đàn em của ?”
Phó Ninh gật đầu, tiếp:
“Chu Nhược, em gái của Chu Triết.”
Chu Nhược cong mắt : “Hồi em theo trai đến A Đại chơi một , thế là quyết tâm thi khoa Y A Đại. Tiếc là lúc đó đỗ, may mà cuối cùng cũng thi đỗ nghiên cứu sinh, học cùng nhóm với đàn .”
Dư Tiêu Tiêu gầm bàn đá mạnh một cái —— ý là xem , nhỏ rõ ràng nhắm Phó Ninh mà bám theo đến A Đại đấy! Anh trai nó còn là bạn Phó Ninh nữa! Chị em nguy !
Mặt thì chẳng tỏ vẻ gì.
Theo đuổi trai dễ ?
Cái “bức tường” đúng là cao ngất ngưởng.
Từ đầu gặp việc khó cỡ nào, chẳng qua đến hôm nay mới gặp trực tiếp thế thôi.
làm , khó cũng theo!
Phó Ninh thì vẫn điềm tĩnh, ngoài vài câu xã giao lúc đầu thì chẳng gì thêm.
Chu Nhược liếc Phó Ninh, nghiêng đầu chống tay, ngọt ngào hỏi:
“Đàn , thật em chuyện hóng mãi, hỏi thẳng luôn. Nghe bảo hôm ở sân bóng rổ gặp bạn gái? Thật thế?”
Như vô tình hỏi, tay thì gắp đồ ăn lén chụp ảnh.
Tôi dù cố tỏ bình tĩnh nhưng gầm bàn, Dư Tiêu Tiêu vẫn nhịn liếc một cái.
Sân bóng rổ… chuẩn .
Nói thế tức là hỏi .
Phó Ninh mí mắt cụp xuống, như chẳng câu hỏi làm khó gì.
“Không bạn gái.”
Bao nhiêu cảm xúc u ám đang ngổn ngang trong lòng , đến đấy tự nhiên lặng xuống.
Tôi bưng cốc nước trái cây lên uống một ngụm, mới phát hiện mà đắng nghét.
Quả nhiên.
Thứ gì cũng .
Tôi còn mong chờ gì nữa? Đợi cái gì nữa?
Đổi sang ly rượu mơ bên cạnh, mới rót xong thì Phó Ninh nghiêng lấy .
“Còn làm, uống nước trái cây thôi.”