Tôi thẳng thắn trả lời:
“Một chút thôi.”
Điện thoại sáng lên, tin nhắn của thằng em gửi tới.
[Tin nhắn:]
“Ăn lẩu xong nhớ mua thêm một phần gà om mang về.”
Tôi gửi cho nó một tấm ảnh cái chân đang băng bó.
Nó trả lời:
“???”
Ngay đó, nó gọi thẳng qua, bấm tắt ngay.
Phó Ninh hình như cũng để ý, chỉ hỏi:
“Làm ?”
Tôi giật :
“À đúng , bọn bạn hỏi em mà em kịp trả lời.”
Phó Ninh ngẩng lên :
“Để đưa em về nhé.”
…
Vừa về đến cửa, tiếng hét chói tai của Dư Tiêu Tiêu vang lên từ group chat:
“A a a! Chân đúng là trầy thiệt !”
Haiz, còn ai đây nữa.
Phó Ninh gọi xe thuê, ghế , dù vẫn còn cách một nhưng gian kín bưng vẫn làm khí chút mơ hồ.
Anh hỏi mấy chuyện thực tập ở bệnh viện, thì lôi mấy chuyện ông sếp tồi ở công ty buôn.
“Em còn nhớ hồi đó nữa!” Tôi thở dài, “Từ khi trường xong là còn tự do như . Nghĩ hồi đó thi thoảng còn thi đấu.”
Phó Ninh nhướn mày:
“Ồ?”
Tôi :
“Hồi đó thi lập trình, bọn em cũng tham gia.”
Phó Ninh gật đầu:
“Vậy ? Được giải gì ?”
Tôi xua tay:
“Cũng thường thôi.”
Cái ngành của bọn , cái giải quốc gia cũng hiếm, huống hồ còn bao nhiêu giỏi hơn.
Haiz, trai thế , đáng học A Đại mới .
Đến gần khu thuê.
Phó Ninh hỏi:
“Có tiện ? Tôi đưa lên tận cửa nhé?”
Tôi xua tay lia lịa:
“Không , hôm nay phiền quá , còn mấy bước thôi, em tự .”
Đùa , thằng em còn đang trực sẵn ở nhà kìa, để Phó Ninh gặp nó, chẳng lòi hết ?
May mà Phó Ninh cũng cố chấp.
Đợi xe chạy , xoay còn kịp thì suýt đ.â.m sầm ngay thằng em.
“ Kỳ Vọng! Đứng đó làm gì ! Giật cả !”
Kỳ Vọng tiên liếc cái chân băng bó của , theo hướng xe Phó Ninh rời , mắt nheo .
“Tần Khê, chị giỏi lắm ha, vì một thằng trai lạ mà đến cái chân cũng dám đem hy sinh?”
“Cái gì mà trai lạ!”
Tôi vỗ bốp lên gáy nó:
“Nghe cho rõ, đó là chồng tương lai! Hiểu ?”
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chi-danh-cho-em/chuong-4.html.]
Anh em đều thi cùng khối tỉnh S, còn nó từ nhỏ ôm mộng A Đại.
Nói thật thì, khoa Vật Lý của A Đại đúng là một.
Nếu Phó Ninh thuận lợi làm giảng viên thì gọi là rể cũng đúng.
Kỳ Vọng nhún vai, túm gáy, đành chịu khó đỡ .
“Chị giỏi thì giỏi đấy, nhưng chồng chị —— gì giỏi?”
Giỏi á?
Mới gặp mấy mà ngã sấp vô lòng còn gì?
Chỉ đồng chí Dư Tiêu Tiêu vẫn hùa theo.
“ ! Tính thì với tốc độ chui chăn chỉ còn là chuyện sớm muộn!”
Tôi: “Nói bậy, bậy.”
Thằng em thì cạnh bấm điện thoại gõ thêm mấy câu.
“Tiện đây luôn, Phó Ninh tưởng gầy mà ngờ bế chị nhẹ như ! Bế hẳn đoạn dài, chị thở kịp còn gì!”
“Đinh!” — thang máy mở .
“Về .”
Thằng em nhắc.
Về tới nhà, ba tha, hỏi han đủ thứ, đảm bảo thứ thì họ mới chịu yên tâm.
Về phòng, mới phát hiện nãy giờ Dư Tiêu Tiêu vẫn trả lời tin nhắn nào.
Tôi còn đang định nhắn tiếp thì phát hiện nhận một tin nhắn từ Phó Ninh.
“Cuối tuần kiểm tra nhé. Mà đừng chạy nhảy lung tung.”
Tôi: “……???”
Chết tiệt!
Nãy giờ nhắn nhầm tin cho Phó Ninh !?
Thảm thật đấy.
Khoảnh khắc còn xóa luôn cả Phó Bắc Ninh khỏi đầu.
Dư Tiêu Tiêu an ủi : "Đừng mà, khó khăn lắm mới tí tiến triển với Phó, giờ bỏ thì tiếc lắm đấy!"
Tôi tuyệt vọng ôm mặt: "Ừ, tiến triển siêu nhanh, giờ còn tớ là con LSP đầy não chuyện bậy bạ nữa."
Dư Tiêu Tiêu: "..."
Nếu Phó Bắc Ninh trong đầu mấy thứ , sẽ nghĩ về chứ? A!
Hình tượng hoa trắng thuần khiết kiên cường cất công dựng lên đó, chẳng tan tành ?!
Dư Tiêu Tiêu tặc lưỡi: "Không tớ chứ, câu chuyện của đúng là lố. Cậu cứ nhất quyết giả vờ yếu đuối, chẳng còn buồn hơn cái kiểu em giả vờ bất cần ?"
Tôi cũng còn cách nào? Ai bảo lúc bọn tớ quen , điểm bắt chuyện là mấy thứ .
Tôi đành cắn răng giải thích với Phó Ninh.
"...Chuyện đó, xin nhé, chủ yếu là tại em cũng ít tiếp xúc với con trai, nên mới tò mò thôi."
Phó Ninh truy hỏi nữa, mà hỏi tớ chuyện khác.
"Em từng yêu đương ?"
Tim lập tức treo lơ lửng.
Trời ơi trời, khí chất FA từ trong trứng của nổi bật ?
", ... ?"
Đối phương gõ chữ một lúc lâu, mãi đến khi nghĩ chắc Phó Ninh định trả lời nữa, thì mới thấy tin nhắn gửi đến.
"Không gì, chỉ bất ngờ thôi, theo đuổi em chắc cũng nhiều mà."
Tôi thở phào.
"Anh cũng vẫn độc mà, đúng ?"
Vừa gửi xong, mới nhận sai — giờ từng hỏi thẳng từng yêu ai !
mà thu hồi tin nhắn thì càng lộ sơ hở hơn?
Tôi vội chữa cháy: "Em đây mấy bạn học đại học A nhắc về , giỏi lắm, nhiều thích mà từng yêu ai."
Dĩ nhiên, câu chém gió thôi.
Tôi đúng là vài quen ở A Đại, nhưng hầu như chẳng thiết.
Phó Ninh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ gật đầu trả lời: "Chưa gặp phù hợp."