Chếc Rồi Còn Làm Bóng Đèn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-25 14:14:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng… đang làm một việc cực kỳ ngu ngốc.

Không tích đức bằng cách giúp các cặp đôi yêu – dù trình độ thì đúng là phá banh mood .

Mà là vì… đang tránh mặt một , chỉ vì sợ yêu .

Nghe vô lý ?

chuyện là .

Từ khi cái bảng hệ thống hiện lên dòng:

[Một đang dần yêu bạn thật lòng. Số lượng yêu cầu để đầu thai: 1 .]

Tôi hoảng loạn thật sự.

Tôi nghĩ sẽ yêu . Ai mà yêu một hồn ma lởn vởn bên cửa sổ, tối ngủ phát tiếng huýt sáo, sáng bay qua bay bám theo chỉ để… nghịch?

lỡ thật sự như thì ?

Tôi đầu thai.

Tôi rời khỏi đây.

Tôi biến mất.

thì—

Tôi nuốt nước bọt. Linh hồn tuyến lệ, nhưng cảm xúc thì vẫn y nguyên như sống.

Tôi… sợ.

Thế nên mấy hôm nay tới căn hộ tầng 8 nữa.

Tôi chọn bay vô trung tâm thương mại, mô hình khủng long của khu trẻ em. Thỉnh thoảng bay qua thư viện mấy quyển “Thiền và Tái Sinh”, “Tâm Linh Có Thật Không?” – đại loại là cố tìm logic nào đó giúp đừng biến mất.

trôi qua hồ nước nhân tạo ở quảng trường, thấy một cặp đang chuẩn hôn. Linh hồn rung lên bản năng cũ: mau tới đó giúp họ!

dừng . Không còn hứng thú.

Không hiểu từ khi nào, chỉ thấy một – một duy nhất.

Căn hộ tầng 8 bỗng trở thành nơi … nhớ nhất.

Tôi nghĩ sẽ vui khi thấy nữa.

Tôi nghĩ sợ thật mà.

Tôi nghĩ—

Thang máy mở .

Tôi thấy trong phòng khách. Bàn tay đặt lên đầu gối, vẫn là bộ đồ mặc nhà diện – áo thun đen, quần xám, tóc rối nhẹ như thể vò đầu vì mất ngủ.

Đối diện , ghế sô pha, là một… con thú bông hình cá voi, to bằng cái gối ôm.

Trên bụng cá, đặt một cốc cacao nóng, nghiêm túc đến lạ.

Giọng khẽ, nhưng rõ mồn một:

“Tôi em đang ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chec-roi-con-lam-bong-den/chuong-4.html.]

Tôi khựng giữa trung.

Anh tiếp: “Tôi hiểu em trốn vì chuyện gì. nếu là do làm sai… em thể mà. Tôi bắt em hiện hình, chỉ cần… đừng biến mất.”

Tôi cắn môi. Một luồng cảm xúc xộc thẳng lên n.g.ự.c – chẳng khác gì đang sống đau tim.

Tôi bật .

Tiếng nấc phát , nhưng thấy đang run lên – run như một linh hồn đầu tiên, vô hình với ai đó.

Tôi định lên tiếng, thật đấy.

Tôi định bay đến cạnh , kể hết chuyện, hỏi một câu:

“Nếu em rời quên em ?”

khi bước tới nửa bước—

Cảnh vật mờ .

Tôi như hút một xoáy sáng giữa trung, thể cưỡng . Mọi thứ xoay tròn, méo mó, vụt tắt.

Tôi mở mắt – , chính xác là cảm nhận mí mắt khẽ run rẩy.

Không còn là khí lạnh lẽo, còn tiếng gió vù vù, còn cảm giác là thứ gì đó trong suốt, lơ lửng giữa đời.

Thay đó là tiếng máy móc. Mùi thuốc sát trùng. Đèn trần bệnh viện trắng nhức mắt.

Một y tá hét lên: “Cô mở mắt !”

Tiếng bước chân dồn dập. Bác sĩ, hộ lý, y tá vây quanh. Một ai đó run rẩy nắm tay , thốt lên: “Tống Dao? Cô ?”

Tôi gật đầu. Không nhấc nổi cổ.

Tôi hỏi: “Hứa Khinh Chu ?”

miệng khô khốc, tim thì đập hỗn loạn, trong đầu chỉ còn một câu duy nhất vang lên dứt:

“Mình… còn là linh hồn nữa.”

Một ngày , xác nhận:

Tai nạn xe. Hôn mê sâu ba tuần.

Không chết.

Thì là do… linh hồn lạc đó.

Tôi lặng giường bệnh, trần nhà. Không còn bảng hệ thống. Không còn nhiệm vụ tích đức. Không còn đèn chớp cửa thang máy tự đóng mở.

Chỉ còn – sống.

Và một nỗi hoảng loạn đang lớn dần:

“Nếu nghĩ biến mất mãi thì ?”

“Nếu còn ở căn hộ tầng 8 thì ?”

“Nếu quên thật thì ?”

Tôi níu chặt lấy ga giường, đầu tiên trong đời… thấy sợ sống, vì sợ còn tìm một .

Loading...