Tôi từng nghĩ là một duyên.
Không duyên âm, mà là kiểu ai cạnh cũng .
Tiếc là khi thành hồn ma, cái duyên đó biến tướng thành… nghiệp.
Sau cú thất bại đầu đời với Linh, nghiến răng tự nhủ: “Không . Thất bại là thành công. Mình vẫn còn 2 cặp nữa.”
—
Ba ngày , suýt trục xuất khỏi Dương thế vì l..m t.ì.n.h hình… tệ hơn.
Lần thứ hai, theo chân một cặp học sinh cấp ba, cô bé tên Mẫn Mẫn, bạn là Từ Gia Hòa – đang gốc cây liễu trong sân trường, định tỏ tình khi tan học.
Hai đứa đỏ mặt , Gia Hòa đang câu:
“Tớ… hình như… thích .”
Tôi mừng húm, quyết định giúp bằng cách… làm hiệu ứng.
Tôi bay lên trụ đèn bên cạnh, cố tình chạm nhẹ để ánh sáng nhấp nháy lãng mạn như phim.
Ai dè cái đèn chớp tạch tạch, … bùng phát sáng, tắt ngúm.
Ngay đó, tiếng ai đó hét lên: “CÓ MA TRONG TRƯỜNG!”
Mẫn Mẫn sợ đến bật , Gia Hòa ôm cặp chạy bán sống bán chết.
Tôi giữa sân, chỉ tay đèn: “Tui chỉ thêm tí ánh sáng cho tụi bây hôn thôi mà…”
Điểm tích đức: -10
—
Lần thứ ba, ở khu nhà ăn ký túc xá, thấy một mặc hoodie đen đang bưng khay cơm, cô gái phía bằng ánh mắt như thể… sắp tỏ tình đến nơi.
Tôi nghĩ: làm gì, chỉ im thôi.
Không ngờ… thầm nghĩ:
“Chỉ cần cô một …”
Tôi quá xúc động, buột miệng lẩm bẩm:
“Cậu nghĩ ‘chỉ cần cô một ’…”
Cô gái phắt .
Nhìn chỗ – sang :
“Anh đang theo dõi ?”
“Tôi… …”
“Biến thái!”
Câu chuyện kết thúc bằng khay cơm rơi lộp bộp và tấm thẻ hiện đỏ chót:
Điểm tích đức: -15
Lý do: Vô tình tiết lộ suy nghĩ riêng tư của khác, gây hiểu lầm.
Tôi c.h.ế.t mà còn thấy ê mặt.
—
Chiều hôm đó, thẫn thờ lan can tầng ba của một khu chung cư.
Gió thổi phần phật, cái thẻ tích đức của sáng lên đỏ rực với dòng chữ:
“Cảnh báo: Nếu tích đức âm quá sâu, linh hồn sẽ đưa về Trung Ương cải tạo.”
Tôi ngửa cổ rên rỉ:
“Trung Ương là cái gì…? Trại cải tạo hồn ma hả? Tui cố ý…”
Sau đó, bay bay qua bay ở đoạn hành lang, tự hỏi:
Tôi khi nào là tai nạn của nghiệp duyên khu ?
—
lúc , một giọng trầm vang lên chân :
“Xin … thể nhường đường ?”
Tôi giật cúi xuống. Một đàn ông đang dọc vỉa hè, dáng cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, tay xách túi đồ ăn.
Tôi nép góc đèn. Dù cũng là hồn ma – tránh mặt sống cho phép.
đột nhiên, ngẩng đầu.
Ánh mắt giao đúng với . Rõ ràng. Không lệch nửa li.
Tôi sững .
Anh cũng .
5 giây im lặng.
Rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chec-roi-con-lam-bong-den/chuong-2.html.]
“MA!?”
Tiếng hét của vang vọng khắp khu nhà.
Anh ném cả túi đồ ăn mua – mì ly, trứng gà, và cả một gói snack – tung toé vỉa hè.
Tôi vẫn lơ lửng. Không kịp phản ứng.
Anh thì đầu, phóng về hướng thang máy, tốc độ khác gì vận động viên điền kinh từng ma ám.
Tôi thở dài.
Làm ma cũng lòng tự trọng… Tại hét mặt thế chứ…
—
10 phút , bám theo.
Tất nhiên là vì… đây là đầu tiên thể thấy bao ngày trôi lơ lửng vất vưởng.
Anh mở khóa căn hộ tầng 8, run tay, thì thầm:
“Ảo giác thôi… chắc chắn là ảo giác… hôm qua thiếu ngủ, uống cà phê quá đà…”
Tôi búng tay một cái.
Cửa thang máy lưng đóng ai điều khiển.
Anh ngoắt.
Tôi đang giữa hành lang, chạm đất, tay khoanh ngực.
“Chào buổi tối. Tôi tên là Tống Dao.”
Anh lắp bắp: “Tôi làm quen với ma…”
“Yên tâm. Tôi hứng dọa ai. Cũng quỷ. Tôi chỉ—”
“Chờ ! Đừng tiến gần!”
Tôi yên. “Tôi là linh hồn. Không năng lực hại . nghĩ… là duy nhất thể giúp .”
Anh đờ . Rồi như nhớ gì đó, rút trong túi áo… một chuỗi hạt tràng.
“Cô… cô đừng ép tụng chú trừ tà…”
Tôi nhướng mày.
“Đó là vòng tay tịnh tâm, hàng Shopee 49 ngàn đúng ?”
Anh nghẹn họng.
“…Cô còn cả chỗ mua?!”
—
Tôi lơ lửng đến mặt , chậm rãi :
“Tôi tìm để ám. Tôi tìm… thể thấy .”
Anh cau mày.
“Cô đang khả năng đặc biệt?”
“Tạm gọi là linh cảm. Chắc sinh đúng giờ hoàng đạo nào đó.”
Anh lùi nửa bước, lưng áp cửa thang máy.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Anh tên gì?”
“…Hứa Khinh Chu.”
Cái tên … vì quen.
Tôi kỹ hơn – sống mũi thẳng, vành tai sắc, mắt dài lười biếng nhưng thâm quầng…
Mặt , kiểu vô là thấy IQ cao nhưng mất ngủ.
Tôi tự nhủ:
Không . Ma cũng quyền thích .
Bảng hệ thống linh hồn rung lên.
Một dòng chữ hiện :
“Đối tượng cảm ứng linh hồn: xác nhận.”
—
[Chút tâm tư của ma nhỏ]:
Người duy nhất thấy , là một thanh niên sống một trong căn hộ tầng 8, mắc chứng sợ ma cấp độ nhẹ… , khá nặng.
Mỗi tới gần, đều giơ chuỗi hạt, nhưng giọng thì giấu vẻ bối rối:
“…Đừng gần. cũng đừng biến mất.”
Ừm.
Hình như đang rơi lưới tình với ma .