“Tống Văn Cảnh là kẻ bạc tình, mang cốt nhục của mà chịu nhận!”
Phạm Ngọc Dung lăn lộn ăn vạ cổng, la hét ầm ĩ, gây ảnh hưởng cực kỳ .
Lãnh đạo doanh trại hỏi Tống Văn Cảnh nguyên do, bình tĩnh giải thích:
“Cô là một đồng hương cũ của , đây từng phạm tội tù, gần đây mới thả nhưng tinh thần vẻ bình thường.”
“Hôm nay chúng tình cờ gặp phố, cô liền bám theo đòi đến doanh trại.”
Vị lãnh đạo cẩn thận gọi điện thoại đến đồn công an huyện Nam Hương, quả nhiên tra hồ sơ phạm tội của Phạm Ngọc Dung. Cán bộ trại giam đánh giá tính cách cực đoan, chịu sự quản giáo.
Một bên là Tống Văn Cảnh, lập nhiều chiến công, một bên là Phạm Ngọc Dung với vết nhơ đầy , vị lãnh đạo cuối cùng lựa chọn tin lời giải thích của Tống Văn Cảnh.
Phạm Ngọc Dung quỳ đất suốt một ngày một đêm cũng thấy bóng dáng Tống Văn Cảnh . Cô loạng choạng dậy, rằng con đường ăn vạ, lăn lóc nữa .
Dù cô đang mang thai, hành hạ cơ thể như chịu nổi. Cô định tìm một nhà nghỉ để dưỡng sức tính kế khác. cô thẳng , mấy bước một đàn ông xe đạp tông . Phạm Ngọc Dung cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy từ bụng . Cô thầm nghĩ , tóm lấy đàn ông , nhưng phóng nhanh mất hút.
Bụng Phạm Ngọc Dung truyền đến từng cơn đau thấu tim, trán cô toát mồ hôi hột. Cứ thế, cô đau đến ngất .
Khi tỉnh , cô thấy đang giường bệnh viện, bác sĩ tiếc nuối với cô :
“Cô xe đ.â.m phố, mất m.á.u quá nhiều nên ngất xỉu. Chúng cố gắng hết sức cứu chữa, tuy giữ tính mạng của cô nhưng đứa bé trong bụng cô mất.”
Phạm Ngọc Dung túm chặt chăn, úp mặt thút thít. Đứa bé cô coi là con át chủ bài duy nhất để nắm giữ Tống Văn Cảnh, giờ nó mất trắng như , cô nhất thời con đường tương lai nên thế nào.
Sản phụ cùng phòng sinh một con trai trắng trẻo bụ bẫm, nhà vây quanh thi trêu chọc đứa bé. Bà chồng nấu cho sản phụ một nồi gà hầm bổ dưỡng, mùi thơm đậm đà làm Phạm Ngọc Dung chảy nước miếng.
Ngược , bên cạnh cô lạnh lẽo hiu quạnh, ai túc trực cũng ai mang đồ ăn đến.
Chút tiền tiết kiệm ít ỏi của Phạm Ngọc Dung tiêu sạch cho chữa bệnh . Cô tiền mua thức ăn ngon, chỉ thể ngừng rót nước đun sôi ấm miệng ừng ực, nuốt cả nỗi chua xót và ấm ức bụng.
Vì tiền gia hạn viện phí, sợ những xung quanh chú ý đến cảnh khó khăn của , Phạm Ngọc Dung đành xuất viện khi vết thương bình phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chay-nha-moi-ra-mat-chuot/chuong-16.html.]
Sau khi xuất viện, Phạm Ngọc Dung vội vã tìm việc làm để mưu sinh, nhưng quá trình chẳng hề suôn sẻ chút nào. Cô tìm mấy tiệm may ở Bắc Thành, nhưng hoặc là thiếu , hoặc là chê tài nghệ ba xu của cô , hoặc là thấy cô khắp dơ bẩn, mùi m.á.u tanh khó chịu đến mức cho cửa.
Phạm Ngọc Dung cả ngày mệt đói, chẳng thu hoạch gì.
Không xa đó thoang thoảng mùi bánh bao thơm lừng. Chủ tiệm bánh bao đang đặt từng lồng bánh nóng hổi ngoài. Cô những chiếc bánh bao hấp dẫn mà thèm chảy nước miếng, nhưng túi tiền trống rỗng.
Phạm Ngọc Dung vòng quanh tiệm bánh bao mấy , cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở lời với ông chủ:
“Ông chủ, xin ông làm ơn cho một lồng bánh bao , đợi kiếm tiền sẽ trả .”
Ông chủ xua tay đầy vẻ khó chịu: “Đi , đồ ăn xin hôi hám, ở đây bán chịu, cô đừng dọa khách của chạy mất.”
Phạm Ngọc Dung tức đến mức giậm chân. Cô vốn là hoa khôi thôn Ngưu Thủ, nghề may vá làm chỗ dựa, sống khá đàng hoàng. Vậy mà giờ ở Bắc Thành mắng như ăn mày, thật là mất hết mặt mũi. Cô giận dữ dâng trào, nóng giận công tâm, cộng thêm hạ đường huyết, mắt tối sầm ngất xỉu.
Khi Phạm Ngọc Dung mở mắt nữa, cô thấy mấy đồng xu ném bên cạnh . Người qua đường bụng : “Cho cô tiền , mua gì mà ăn.”
Cô im lặng rơi nước mắt, đều xem cô là ăn mày, nhưng vì sống sót, cô vẫn nhận tiền bố thí .
Phạm Ngọc Dung cầm đồng xu chật vật dậy, nhưng lưng ai đó đạp mạnh một cái, ngã lăn đất.
Một gã ăn mày khắp dơ bẩn giật lấy đồng xu trong tay cô , nhổ nước bọt lên đầu cô .
“Con khốn từ , dám cướp mối làm ăn địa bàn của tao, hiểu luật giang hồ .”
“Lần thì tha, mày còn dám giả vờ đáng thương ăn xin ở đây thì đừng trách tao gọi một đám em đến đánh c.h.ế.t mày.”
Sau khi gã ăn mày , Phạm Ngọc Dung đến sức để cũng còn. Cô tê dại nghĩ, ngay cả tư cách ăn xin cô cũng ? Không việc làm, tiền, cô sống tiếp thế nào đây.
Màn đêm buông xuống, cửa cuốn của một cửa tiệm ven đường kéo lên. Bên trong cửa tiệm phát ánh đèn màu hồng mờ ám. Trên tấm biển hiệu ngoài cửa bốn chữ lớn — Tiệm tóc Gái Xinh. Vài cô gái uốn tóc xoăn lọn lớn, trang điểm đậm, hình quyến rũ bước . Một phụ nữ dựa nghiêng bên cửa, cắn hạt dưa dùng ánh mắt rực lửa chằm chằm đàn ông qua.
Phạm Ngọc Dung chiếc váy ngắn cũn cỡn và đôi tất lụa màu da chân phụ nữ thì hiểu rằng cửa tiệm tuyệt đối là tiệm làm tóc tử tế, đây hẳn là chốn bồng lai tiên cảnh của cánh đàn ông.
Phút , Phạm Ngọc Dung còn dựa gốc cây bên đường suy nghĩ liệu nên về quê nhà , giờ thì cô quyết định ở . Trời tuyệt đường , cô tìm cách kiếm tiền.