Hôm là ngày Thùy Anh tham gia cuộc thi học sinh giỏi toán quốc gia. An Na trong lớp cứ thấy thiếu thiếu nhớ nhớ. Thùy Anh học giỏi, mấy năm đều vô địch kỳ thi toán quốc gia. Cho nên An Na hề lo lắng. Trong lòng cô luôn tin tưởng kì thi năm nay Thùy Anh chắc chắn sẽ ẵm giải. Có điều, một ngày Thùy Anh, An Na cứ cảm giác trống trải. Cô mở chiếc Vaio lướt qua một vài trang tin.
Chợt playboy xuất hiện mặt cô. Ánh mắt vô cùng giận dữ. Cô đưa tay chỉnh cặp kính, đôi mắt vẫn dán chiếc Vaio:
- Cậu định xài karate ở đây chứ?
Hắn quăng túi đồ xuống mặt An Na:
- Nói với Thùy Anh rằng, nếu cô làm từ thiện thì cứ với . Còn những thứ tặng cô thì nhất định nhận.
Nói xong, hùng hổ bước cửa, bỏ mặc bao ánh mắt ngơ ngác phía .
"Thật ngờ playboy thật tình đến thế". An Na liếc qua túi hàng hiệu Đăng Duy bỏ tiếp tục đưa tay lên bàn phím, gõ thoăn thoắt.
Hôm , Thùy Anh trở về.
An Na mỉm . Gương mặt lạnh lùng như gỗ đá của An Na hiếm khi . Hầu như chỉ với Thùy Anh.
- Nhìn cái mặt thì khẳng định ẵm giải quốc gia . Sắp tới sẽ bay sang Berlin thi quốc tế.
- Cậu thật khéo nâng tớ lên. mà tớ cũng thấy ngoài tớ chẳng ai xứng đáng với giải thưởng . - Nói xong, Thùy Anh che miệng khúc khích.
An Na mỉm , chẳng cái giọng nửa đùa nửa thật đáng tin bao nhiêu phần trăm. Thùy Anh đúng là 1 cái máy tính mini, giải toán cực nhanh và chuẩn.
An Na vứt túi đồ về phía Thùy Anh:
- Chàng giai đến Vincom xách về những thứ . Hắn nhắn gửi rằng, làm từ thiện thì cứ bảo , những thứ tặng thì nhận.
Thùy Anh đưa mắt dòm chiếc túi đang mở. Phiền phức thật. Chàng playboy phát hiện mánh khóe của cô.
Thùy Anh cầm chiếc túi, buộc :
- Tớ chẳng cần những thứ . Tớ sẽ mang bán ráo.
An Na nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Chàng playboy mà thì nguy to đấy.
- Thùy Anh mà sợ ?
Nói xong, cô đặt túi đồ lên bàn, giòn tan.
Chợt một bàn tay nắm lấy cổ tay cô mạnh. Cô phẩy tay, lùi theo phản xạ tự nhiên của 1 đứa con gái võ. An Na vẫn dán mắt cái laptop.
Đăng Duy Thùy Anh mà mắt hằn lên từng tia máu. Cậu gằn giọng thể hiện 1 nỗi giận dữ đang tích tụ trong lòng:
- Thùy Anh, thể làm thế.
Thùy Anh 1 chút cảm giác sợ hãi, nhưng vẫn lạnh nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chang-playboy-si-tinh/chuong-4-tro-choi-tinh-ai.html.]
- Tôi làm những gì . Chẳng liên quan đến .
Chàng playboy tức giận thất vọng, giọng đôi phần vỡ vụn:
- Chẳng lẽ đối với chẳng là gì hết.
Thùy Anh vẫn lạnh lùng như gỗ đá, kiên định đáp :
- Còn hỏi ?
Đăng Duy nắm chặt bàn tay, kêu răng rắc, đ.ấ.m thẳng về phía Thùy Anh. Cô khẽ né đòn, nhảy lên bàn, đáp trả 1 đá. Đăng Duy cúi xuống, né đòn.
Thùy Anh cảm thấy mát mát. Cô nhảy xuống khỏi chiếc bàn, cô quên mất là cô đang mặc váy. Cô ở cao, còn thì ở thấp, còn vung chân đá nữa. Không tranh thủ mà ? Thẹn quá mất.
- Nếu so tài thì xuống phòng thể dục.
Thùy Anh bước tới tủ cá nhân, mở cửa lấy bộ đồ thể thao . Dáng mảnh mai bọc trong bộ đồ thể thao mạnh mẽ gọn gàng, thật thích mắt.
Chẳng hiểu , mỗi từ chối hẹn hò, mỗi đối xử kiểu , Đăng Duy cảm thấy giận cực độ. khi gặp nàng, đánh với nàng thì cơn giận tan biến. Mà hậu quả là nào chẳng no đòn.
Thùy Anh lao tới, tặng 1 chập liên cước, nhanh và nhẹ. Nàng của cứ như là gió , thoảng qua mặt mát lịm. khi cơn gió qua thì thấy đau.
Hắn đưa tay đỡ từng cước của nàng, và đáp trả nàng liên đấm.
Vụt…
Tay lướt qua tóc nàng. Thơm quá.
Bụp…
Hắn đang gục nàng, thật dễ chịu. Tay nàng tặng 1 đ.ấ.m bụng. Sao chẳng thấy đau, chỉ cảm thấy mãn nguyện vì gục nàng.
Thùy Anh đẩy :
- Nếu còn làm phiền , thì sẽ xơi đòn nặng hơn đấy.
Cô cất bước bỏ .
Đăng Duy vẫn từ bỏ, vội vã hỏi với theo:
- Phải thế nào mới chấp nhận .
Thùy Anh vẫn đầu :
- Học hơn . Tôi ghét những kẻ chỉ thích chơi bời.
Đôi mắt Đăng Duy đầy vẻ quyết tâm:
- Nhớ nhé. Hãy giữ chiếc váy. Có ngày sẽ mặc nó.
Thùy Anh cất bước bỏ . Cô cảm thấy rùng vì lời mới thoát . Chết dở, cô tên IQ cao nhất nhì trường. Chỉ là mải đánh đấm, chơi bời, coi thường bài vở. thôi kệ, đến đến đó. Coi như làm từ thiện . Chả nhẽ cô thua ? Đùa. Giả sử thua thật thì cô sẽ lật kèo: "Điều kiện là: Hơn tuổi ". =)) Điều kiện thì ông trời cũng bó tay thôi.