Dòng hoài niệm về quá khứ xa xôi cắt đứt bởi 1 lao công gần, với cô bằng tiếng Đức:
- Cô ơi, 1 cô nãy giờ. Cậu . Tôi nghĩ là để tặng cô.
Nói xong, đưa cho cô bó hoa và 1 món quà nhỏ. Thùy Anh chậm rãi cầm lấy bó hoa, thận trọng bóc món quà. Cách chọn hoa, cách gói quà , thể nhầm . Không ngờ chừng thời gian, vẫn đợi cô, vẫn hi vọng đến 1 ngày cô đầu .
Bỗng nhiên mặt Thùy Anh dòng nước mằn mặn âm ấm chảy xuống.
Thùy Anh cảm ơn lao công nọ, vội vã chạy về phía ánh đèn đường vàng vọt.
Hai năm tại bệnh viện Vinmec. Một sinh linh nhỏ bé cất tiếng chào đời, sự chờ đợi của nhiều lớn. Khi cửa phòng sinh mở , bố đứa bé vội vàng gần ôm lấy đứa con bé bỏng của , hôn lên gương mặt vợ. Có lẽ sẽ nhận trai playboy phá phách năm xưa. Mắt ngân ngấn nước. Một lát chẳng ngại ngùng gì nữa, đưa tay lên quệt những nước mắt đang rơi.
Người trẻ giường, cơ thể vẫn còn mệt mỏi nhưng gương mặt vô vàn hạnh phúc. Cô đứa con mới chào đời của , cả chồng trẻ đang vì hạnh phúc của , tự nhiên thấy buồn . Đã là đứa thứ 2 mà chồng cô còn ngon lành như . mà, cô cũng thừa nhận chồng cô , mà cô thấy đáng yêu. Trước đây, cô chê trẻ con, mà bây giờ, càng trẻ con cô càng thấy đáng yêu.
Ông bà 2 bên nội ngoại cũng phòng sinh, thi ôm cháu. Chẳng là, Thùy Anh con một, Đăng Duy cũng con một. Nên ông bà 2 bên giành hết tình yêu cho con của 2 , xếp hàng tranh bế.
An Na ở ngoài cửa cũng bế con trai đầu lòng của Thùy Anh phòng sinh, để ngắm em gái mới đời. An Na ôm cháu dỗ dành, quên trêu chọc:
- Cậu mới 27 tuổi 2 con . Quá là mắn đẻ . Với tốc độ , đến 35 tuổi gần đủ 1 đội bóng đấy.
Nghe An Na trêu thế, tự nhiên Thùy Anh cũng thấy đau háng. Trời đất ơi, làm đẻ nổi. Ấy thế mà Đăng Duy từ trở thành . Có vẻ, Đăng Duy sung sướng với viễn cảnh An Na đang vẽ .
Thật , nếu sức đẻ, Thùy Anh cũng đẻ thật nhiều. 9 năm cô khiến cho Đăng Duy đau khổ bao nhiêu, nếu đẻ đủ 9 đứa bù đắp cũng là xứng đáng.
Vả , từ khi con, cô cảm thấy cuộc đời như đổi . Cô những cảm xúc mà đây bao giờ . Đó là thứ hạnh phúc chữa lành tổn thương đầu đời. Bên cạnh cô yêu cô như sinh mạng. Cô cảm thấy cuộc đời quá trọn vẹn .
Mấy ngày thì Thùy Anh cũng xuất viện về nhà. Phải là cô cũng dám nghĩ cuộc sống làm dâu của màu hồng đến thế. Bố chồng cô hết mực yêu thương cưng chiều vì , nhờ cô mà Đăng Duy mới sửa đổi bản . Cô cũng rùng dám nghĩ đến, nếu họ cô từng ngược chồng cô đau đớn thế nào, liệu họ trả cô về nơi sản xuất . Còn chồng cô thì khỏi , ờ thì vẫn như con nít, suốt ngày bám lấy cô. Hiện tại, cô hạnh phúc. Có lẽ điều đúng đắn nhất cuộc đời cô là hôm chạy theo Duy.
Cô nhớ hôm đó, cô chạy 1 lúc mà cảm thấy lạnh sộc cả tim. Cô hoang mang tìm kiếm chỉ sợ để lỡ thêm nữa. Do quá vội cô hỏi lao công xem Duy hướng nào, mà chỉ chạy theo cảm giác của . Đến lúc cảm thấy tuyệt vọng thì cô thấy bóng lưng quen thuộc trong màu áo trắng loang loáng phía xa. Bóng lưng to lớn mà cô đơn quá. Tự nhiên nước mắt cô lã chã tuôn rơi. Cô , chạy đến ôm từ lưng, níu giữ hạnh phúc tường chừng rời .
Thùy Anh giường, ôm con gái mới lọt lòng, chồng trẻ đang ru con trai mà trong lòng bình yên đến lạ. Trước đây cô nghĩ tình cảm của Đăng Duy quá mãnh liệt, đem cảm giác an . Bây giờ cô nhận Đăng Duy là bến đỗ bình yên nhất, an nhất. Giá như cô nhận sớm hơn thì lãng phí nhiều thời gian như . Mà làm gì "Giá như".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chang-playboy-si-tinh/chuong-22-cam-on-anh-vi-da-den-end.html.]
Một lát , Thùy Anh chìm giấc ngủ an yên.
Đăng Duy thì đang ru con trai 1 tuổi ngủ. Thấy vợ chợp mắt, tiếng ru của cũng nhỏ dần, chỉ sợ làm vợ tỉnh giấc. Cậu gần giường kéo chăn đắp cho vợ im lặng ngắm . Có mơ cũng dám nghĩ đến, tất cả, Thùy Anh và 1 gia đình hạnh phúc thế .
Khoảng 2 tháng , Đăng Duy cho 2 đứa trẻ 2 chiếc cũi, chúng ngủ ngon lành mà trong lòng tràn lên cảm giác ơn. Nhờ Thùy Anh, nhờ chúng, mới nếm trải tất cả dư vị cuộc đời.
Thùy Anh vẫn ở cữ nuôi con nhỏ nhưng cũng tương đối nhàn rỗi. Ban ngày bố 2 bên chăm phụ, giúp việc nữa. Ban đêm Đăng Duy về nhà thì giành phần chăm con cô. Thời gian rảnh, cô thể thảnh thơi sách hoặc nghiên cứu thêm kiến thức chuyên ngành.
Đọc xong 1 cuốn sách, cô cũng leo lên giường ngủ. Đăng Duy thấy vợ leo lên giường, thì vui vẻ lên theo. Cậu ôm Thùy Anh lòng, dí mặt tóc cô ngửi lấy ngửi để và thì thầm:
- Anh nhớ em quá.
Thật là ngày nào chẳng thấy , bày đặt nhớ với chả nhung. Thùy Anh buồn quá liền hôn lên môi chồng trẻ:
- Em yêu .
Mấy tháng trời vợ bầu, đến lúc vợ đẻ, Đăng Duy đều ăn chay. Lúc thèm đến phát điên . Cậu lên Thùy Anh, cúi xuống hôn khắp mặt, hôn tai, hôn xuống cổ thuận tay lột cả chiếc váy ngủ của cô ném 1 góc. Thùy Anh rên nhưng cố nín, cô sợ 2 đứa trẻ thấy tiếng rên của cô mà thức giấc.
Đăng Duy mò cơ thể vợ, sờ lên vết mổ đẻ cũng cảm thấy xót xa. Mỗi cô đau đẻ, gào thảm thiết, ước gì thể đẻ cô .
Mặc dù cơ thể Thùy Anh còn như đầu tiên trao cho . cũng vẫn đủ khiến say đắm, thậm chí còn thêm cảm giác thương yêu mãnh liệt.
Đăng Duy trân trọng hôn lên vết mổ đẻ tiếp tục công việc đang làm dở.
Thùy Anh kiềm mà rên bật thành tiếng theo từng động tác của Đăng Duy. Đăng Duy thấy liền cúi xuống hôn, nuốt trọn những tiếng rên của cô trong khoang miệng . Xong hiệp 1, Đăng Duy ôm lấy Thùy Anh nghỉ ngơi. Lát dậy đòi làm tiếp.
Thùy Anh tự nhiên nhớ đến lời của An Na mà khỏi rùng . Kiểu khi 1 đội bóng thật.
Khi 2 cơ thể hoà quyện , cô vòng tay ôm lấy cổ Đăng Duy, thì thào tai :
- Em yêu . Cảm ơn vì đến trong cuộc đời em.