Nhìn dáng vẻ căng thẳng như đang dâng vật báu của , đáy lòng mềm , gật đầu: “Được.”
Căn hộ của lớn, nhưng dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, thậm chí thể là một hạt bụi, trong khí mùi nước hoa xịt phòng hương chanh thoang thoảng, giống với mùi hương . Trên sofa phòng khách vài chiếc gối ôm mềm mại, bàn đặt một chậu trầu bà tươi . Mọi thứ đều toát lên sự sạch sẽ hiếm thấy ở một trai độc và… một dấu vết của sự chuẩn chủ đích.
Cậu ấn xuống sofa phòng khách, nhét điều khiển tay , bưng đĩa hoa quả rửa sạch, giọng điệu trịnh trọng như sắp thành một sứ mệnh trọng đại nào đó: “Chị xem TV một lát , nhanh lắm! Tuyệt đối cần chị động tay !”
Nói xong liền thắt một chiếc tạp dề màu xanh đậm –– kích thước dường như nhỏ, dây buộc siết chặt eo làm hằn lên đường nét rõ ràng –– xoay chui bếp.
Tôi nào tâm trạng xem TV. Nhà bếp là kiểu gian bán mở, thể rõ bóng lưng bận rộn của . Rửa rau, thái rau, bật bếp, đun dầu… Động tác coi là thành thạo cho lắm, thậm chí chút cẩn trọng vụng về, nhưng vô cùng nghiêm túc. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên , phác họa nên một đường nét dịu dàng.
Thỉnh thoảng dầu trong chảo nổ vang, sẽ giật khẽ rụt vai , vội vàng luống cuống đảo chiếc xẻng.
Cứ thế , một góc nào đó trong lòng trở nên vô cùng mềm mại.
Thức ăn dọn lên bàn, ba món mặn một món canh, vẻ ngoài mà bắt mắt. Sườn xào chua ngọt màu sắc đỏ óng, rau xào xanh biếc hấp dẫn, canh trứng cà chua bốc khói nghi ngút.
Cậu căng thẳng đối diện , ngón tay vô thức vân vê đôi đũa: “Chị, chị nếm thử …”
Tôi gắp một miếng sườn cho miệng, vị chua ngọt , thịt mềm rục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chang-cun-con-cua-toi-nay-da-truong-thanh/chuong-10.html.]
“Thế nào ạ?” Cậu rướn về phía , mắt chớp chằm chằm, như một học sinh tiểu học đang chờ cô giáo cho điểm.
“Rất ngon.” Tôi thành thật gật đầu.
Cậu tức thì thở phào nhẹ nhõm, mặt nở một nụ thật tươi và rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng khểnh nho nhỏ, vui đến mức gần như vẫy đuôi: “Thật ạ? Vậy chị ăn nhiều !” Cậu bắt đầu ngừng gắp thức ăn cho , còn thì chẳng ăn mấy miếng, chỉ thôi cũng vẻ vô cùng mãn nguyện.
Ăn cơm xong, kiên quyết cho động bát đũa, đẩy phòng khách nghỉ ngơi, còn thì thắt tạp dề chui bếp rửa bát.
Tiếng nước chảy ào ào. Tôi tựa khung cửa bếp, dáng vẻ đàn ông của gia đình của , chút ý nghĩ xa trong lòng bắt đầu rục rịch.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo từ phía , áp má lên tấm lưng rộng của .
Cơ thể cứng đờ trong giây lát, động tác rửa bát dừng hẳn, tiếng nước chảy cũng che giấu nhịp thở bỗng nhiên dồn dập của .
“Chị?” Giọng khàn, mang theo sự thăm dò chắc chắn.
Tôi gì, ngón tay men theo dây tạp dề của , từ từ trượt xuống vùng bụng săn chắc, thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp tay tức thì căng cứng, trở nên cứng ngắc.
Cậu đột ngột tắt vòi nước, nhà bếp lập tức chìm tĩnh lặng, chỉ còn nhịp thở phần rối loạn của hai chúng .
--