Cánh Nhạn Cô Độc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:26:37
Lượt xem: 390

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dượng ngoài sáu mươi, lưng còng, cứ thế thẳng tắp giữa đám đông đối chất với .

Những đồng nghiệp của , những về thế của , bất kể là nước ngoài Trung Quốc, đều đến giúp lý lẽ.

Mẹ tự đuối lý, lủi thủi như chó chạy .

Cho đến khi bóng lưng bà khuất hẳn bên ngoài tòa nhà, dượng mới kéo hành lang.

"Nhạn Nhạn, mấy năm nay con sống ? Dượng liên lạc với con, nhưng sợ làm phiền con học tập..."

Có lẽ dượng mắc bệnh, thể yếu ớt, chỉ thể chậm rãi.

Tôi dìu dượng từng bước một, giống như hồi nhỏ dượng từng dìu , vô cùng kiên nhẫn.

Tôi lắc đầu, :

"Con sống , dượng. Còn dượng thì ? Chị họ chẳng về nước , dượng viện một ?"

"Nó... haizz."

Nói đến đây, sắc mặt dượng khó coi.

"Ba năm dượng thêm tên dì con sổ đỏ nhà, chị con giận dượng đó mà..."

Tôi càng thêm khó hiểu. "Vậy dì cùng dượng?"

Dường như câu hỏi chạm nỗi đau của dượng.

Dượng hé miệng, lời đến miệng nuốt ngược .

Xem , nhà nào cũng chuyện khó .

Khi chia tay dượng, một chuyến đến văn phòng, lấy thứ đồ trong ngăn kéo .

😁

Đó là một gói chè mè đen, do dì mua.

Năm đó khi dì qua đời, xin dượng cho một gói.

Gói chè mè đen bầu bạn cùng từ năm bảy tuổi cho đến năm ba mươi tuổi.

Đồng hành cùng từ Trung Quốc nước ngoài.

Lại cùng trở về Trung Quốc.

Sau , nó bầu bạn cùng dượng.

22.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/canh-nhan-co-doc/chuong-8.html.]

Tôi đưa gói chè mè đen tay dượng, hỏi:

"Dượng, gói chè mè đen của dượng ?"

Ánh mắt tang thương của dượng né tránh một chút.

Dượng trả lời , chỉ nhận lấy gói chè mè đen, đặt vị trí gần tim.

Dượng cúi đầu, nghẹn ngào :

"Nhạn Nhạn, dì con mất bao năm mà con vẫn nhớ đến dì, dì cũng phúc ..."

, bao giờ con kết hôn, con sống ở ?"

Kết hôn?

Tôi sợ hãi, từng nghĩ tới.

Còn về việc sống ở ...

"Dượng, con về cùng đội, cũng chỉ là tạm thời thôi, nhanh sẽ ."

"Đi con? Lại nước ngoài ?"

"Vâng." Ánh mắt vô thức dõi theo những đám mây trôi về phía Nam. "Lần con sẽ Singapore."

Nước mắt chực rơi của dượng lập tức trào .

"Được, . Nơi đó ở phía Nam Trung Quốc đúng con?"

"Nhạn Nhạn con thật sự làm rạng danh gia đình... Dượng vẫn nhớ, ngày dượng kiên quyết đưa con về, chỉ con gần bố con hơn, ngờ... Con nhạn cô độc, cuối cùng vẫn cứ bay càng cao, bay càng xa..."

, khi đặt tên cho , chẳng bay càng ngày càng xa ?

Càng bay xa khỏi nhà càng .

Giờ đây , cũng coi như như ý nguyện của bà .

hẳn là vui mừng nhỉ?

Tiễn biệt dượng, mang giày cao gót lên lầu.

Sống ba mươi năm, đây là ngày vui vẻ nhất của .

về , sẽ còn vui vẻ hơn nữa!

【Hết】

Loading...