Cánh Nhạn Cô Độc - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:26:35
Lượt xem: 754
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
17.
Năm ba đại học, giành cơ hội du học, còn thể xin vay vốn hỗ trợ học tập.
Mọi thứ đều lên kế hoạch đấy, khi lên đường, bố đột ngột qua đời.
Mẹ lóc, la hét, bắt về một chuyến.
Tôi đoán rằng về đó chắc chắn chuyện gì lành.
Biết bà sẽ ở trong làng vu khống là đứa con gái bất hiếu cứu bố.
Thế là thẳng:
“Bà cần diễn kịch mặt nữa, về . Trong lòng các chỉ Miên Ngôn, bao giờ thì mới ? Cũng cần gì về việc là nhà họ Ngô nữa.”
Tiếng của lập tức ngừng .
Ngay đó là những lời nguyền rủa.
“Tao mày thứ lành gì , bố mày còn tin! Mày là , bố mày c.h.ế.t mà mày bình tĩnh như , ngay cả con ch.ó nuôi cũng sẽ chạy đến vẫy đuôi chứ!”
“Đáng lẽ nên sinh cái thứ như mày, đáng lẽ hồi đó bóp cổ mày c.h.ế.t !”
Tôi tấm vé máy bay trong tay, kiên quyết về phía quầy làm thủ tục.
Điện thoại cũng cúp, mặc kệ ở đầu dây bên mắng chửi .
Làm xong thủ tục ký gửi, về phía cửa an ninh, mới cầm điện thoại lên .
“Bố để di chúc gì ?”
Mẹ ngớ : “Di chúc gì… mày còn di chúc gì nữa chứ…”
Xem , đó chính là để di chúc gì cho .
Tim nhói lên một chút, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
“Lý Thục Phân, bây giờ chỉ cho bà hai chuyện.”
“Thứ nhất, bố dù mất cũng sẽ mãi mãi sống trong tim . Thứ hai, các coi như c.h.ế.t , thì hãy cứ mãi mãi coi như c.h.ế.t .”
“À , sắp lên máy bay … ý là lên máy bay, về nước cũng sẽ bất kỳ liên hệ nào với các , chuyện nhà họ Ngô của các , liên quan đến .”
Tôi dùng thời gian từ năm 7 tuổi đến năm 20 tuổi để học cách từ biệt gia đình gốc.
Đương nhiên sẽ cuốn một cuộc điện thoại vài phút.
Tôi là sẽ trở thành một con đại nhạn, bay cao, bay xa.
18.
Lần nữa tin tức của , là nhiều năm đó.
Tôi theo đoàn đội y tế về nước, chủ yếu nghiên cứu về điều trị bệnh bạch cầu.
Đội ngũ của chúng nỗ lực dùng liệu pháp tế bào CAR-T để công phá bệnh bạch cầu cấp tính dòng lympho B.
Bước đột phá mới nhất là thúc đẩy chuyển hóa lâm sàng của liệu pháp CAR-T tổng quát “ sẵn”.
Điều nghĩa là chúng giải quyết nút thắt cổ chai về thời gian và chi phí đắt đỏ của liệu pháp truyền thống, giúp nhiều bệnh nhân hơn cứu chữa.
Và chị gái , Ngô Miên Ngôn, chính là một trong những bệnh nhân bạch cầu.
Khi hồ sơ của chị gửi đến tay , nhất thời phản ứng kịp.
Mãi đến khi thấy ảnh, mới xác nhận đó là chị .
Đồng nghiệp với , Ngô Miên Ngôn năm năm phẫu thuật cấy ghép tủy xương, gia đình vì thế mà khuynh gia bại sản.
Đáng tiếc là khi kết thúc liệu trình điều trị vẫn tái phát.
Vì thể gánh nổi chi phí y tế đắt đỏ, già của chị chạy vạy khắp nơi, chỉ để tìm kiếm phương pháp điều trị rẻ mà hiệu quả.
Nhắc đến , giọng đồng nghiệp nghẹn .
Bình thường dễ xúc động, nhưng chuyện bình tĩnh, cảm xúc ít nhiều phần thờ ơ.
Đồng nghiệp nhận điều bất thường, cau mày hỏi :
“Ngô Nhạn, thấy buồn khi chuyện đó? Người thật vĩ đại!”
“...Bà cũng là , sinh nhưng cả đời căm ghét ...”
Ánh mắt của đồng nghiệp , phút chốc trở nên đầy ẩn ý.
Anh nhanh chóng đưa chi tiết hồ sơ bệnh nhân cho .
Hồ sơ cho thấy, Miên Ngôn năm năm mắc bệnh bạch cầu cấp tính, bán bốn căn nhà tái định cư giải tỏa, còn bán hết tất cả vàng bạc trang sức của , mới gom đủ tiền để Miên Ngôn cấy ghép tủy xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/canh-nhan-co-doc/chuong-6.html.]
Họ cứ nghĩ sẽ nữa .
Thế nhưng Miên Ngôn khiếm khuyết gen.
Năm thứ tư khi kết thúc liệu trình điều trị, tế bào bạch cầu trong tủy xương của chị đột ngột lớn hơn 5%, xác nhận bệnh bạch cầu tái phát.
Chồng chị , từ khi còn là sinh viên cùng chị bước hôn nhân, thấy việc cứu chữa vô vọng, vì áp lực mà đổi họ cho con của họ, còn đưa con làm công ở ven biển.
Còn thì ?
Người gần 60 tuổi , mỗi ngày chăm sóc Miên Ngôn, còn khắp nơi tìm tiền, tìm thuốc cho chị …
Tôi đặc biệt rõ tình hình của với trưởng nhóm, xin phép trực tiếp tiếp xúc với gia đình Ngô Miên Ngôn.
Đội ngũ đồng ý.
Thế là, mà từ năm mười bốn tuổi đến nay gần mười sáu năm gặp, cuối cùng cũng sắp gặp .
19.
Tôi trong phòng khám, màn hình giám sát bên ngoài.
Trong lòng ngừng tự nhủ: Ngô Nhạn, mày ba mươi tuổi , thể bình thản đối mặt với bà .
😁
Thế nhưng ngay khoảnh khắc thấy giọng của bà , vẫn đánh giá thấp mức độ căm hận của dành cho bà .
Đang cúi đầu xem tài liệu, một giọng khàn khàn vang lên ở cửa.
"Ngô Nhạn? Mày chính là vị bác sĩ về nước đó ?"
Tôi còn chẳng buồn ngẩng đầu, nhưng bàn tay gầm bàn siết chặt đến đau điếng.
", là ."
Ngẩng đầu lên, đập mắt là một bà lão tóc bạc phơ rối bời, trông hệt như một kẻ ăn mày.
Khi bà tiến gần, dáng run rẩy dần dần trùng khớp với hình ảnh thấy đầu tiên năm bảy tuổi.
Thời gian từng đánh bại , nhưng tàn phá kẻ nghèo khó.
Giờ thì bà thảm hại thật .
Sau khi xác nhận đúng là , bà kích động đến mức nên lời.
"...Thật là... Ngô Nhạn, đúng là Ngô Nhạn , Nhạn Nhạn con giỏi giang quá, còn thể chữa bệnh bạch cầu nữa."
Bà bước đến cạnh , bàn tay loang lổ và thô ráp chìa định kéo . "Nhạn Nhạn , con giúp , giúp chị con nữa."
Tôi lanh lẹ né tránh, chỉ tay về phía chiếc ghế sofa ở bên bàn.
Bà thấy bài xích, những nếp nhăn mặt cũng giãn .
Tôi đột nhiên : "Tôi xem tài liệu bệnh án của bệnh nhân, cũng tình hình kinh tế hiện tại của các . Đội ngũ của chúng nguồn lực hàng đầu, thể xin trợ giúp để bệnh nhân thử phương pháp điều trị miễn phí."
Đôi mắt đục ngầu già nua của càng lúc càng sáng lên.
Bà hẳn đang nghĩ, nước đến chân thì nhảy.
giây tiếp theo, lời của khiến bà sụp đổ ngay tại chỗ.
"Đổi , nếu việc điều trị thất bại, đội ngũ của chúng cần cơ thể của Ngô Miên Ngôn để phục vụ nghiên cứu."
Mẹ hẳn hiểu ý nghĩa của câu , lập tức sắc mặt lạnh .
"Đó là chị của mày mà, mày thể để nó trả cái giá lớn đến thế!"
"Là tao sinh mày, mày mới tất cả như bây giờ, những gì mày nợ còn trả hết ! Mày còn nợ ngần năm học phí, còn bắt mày trả, bây giờ chị mày bệnh, mày đương nhiên cứu nó!"
So với sự tức giận của bà , vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Đây là ý của cả đội, của riêng ."
Mẹ chịu .
Bà "vụt" một cái dậy, buông đủ loại lời lẽ khó .
"Tao ngay mày là cái đồ kẻ vong ân bội nghĩa mà, dù gì tao cũng sinh mày, thế mà mày thì , mười mấy năm chẳng về thăm tao nào!"
Tôi : "Thế còn bà, mười mấy năm bà hỏi thăm mấy ?"
Mẹ tự đuối lý, bắt đầu lật lọng:
"Học phí mày học cấp ba là do chị mày nhường cho mày đó! Nó học cấp ba thì nhà mới tiền cho mày học, giờ mày thấy c.h.ế.t cứu, mày đúng là độc ác!"
Tôi : "Đó là vì Ngô Miên Ngôn ngu, học dốt. Với , phần lớn học phí của là do tự kiếm, các cho."
Mẹ lập tức nổi trận lôi đình:
"Thế thì cũng một phần nhỏ là tao cho đấy, mày cũng trả !"