Cánh Nhạn Cô Độc - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:26:31
Lượt xem: 657

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Khi chè mè đen , khi sữa đậu nành , khi phớt lờ cũng .

Thế nhưng Miên Ngôn quát một tiếng, đột nhiên bật .

Bố từ phòng bên cạnh qua, khẽ mắng Miên Ngôn mấy câu, ôm lòng dỗ dành.

Mẹ cũng lệt quệt dép lê tới.

Miên Ngôn thấy bà , "oa" một tiếng bật .

“Mẹ ơi nó giật chăn của con!“

Mẹ thấy , lập tức quát bố : “Ngô Tuấn ông qua đây! Không dỗ Ngô Nhạn!“

Bố lời bà , bà liền tới giật , chỉ mà mắng:

“Mày cái gì, lầm bà lầm bầm cái gì đấy hả? Mày giật chăn của chị mày còn ?! là ai nuôi nấng thì giống đó, giống hệt con dì của mày chỉ bo bo giữ của riêng …“

Bố mím môi, gì đó, nhưng cuối cùng chẳng gì.

Chỉ là xổm xuống, ôm lấy vai , cùng chịu mắng.

Chẳng ai trong họ thấy, thút thít, lí nhí trong miệng:

“Dì như …“

7.

😁

Sau chuyện đêm đầu tiên đó, càng trở nên tự ti hơn khi ở nhà.

Ngày nào cũng một lời, chỉ làm việc nhà.

Lâu dần, thậm chí còn quên mất là gì .

Mỗi ngày tan học về nhà, khi ngang qua đầu làng, luôn lớn trêu chọc .

“Con Nhạn thật phúc khí…“

“Mẹ mày là một 'nô lệ con gái' đấy, đối xử với mày lắm đúng ?“

“Mẹ mày dạy mày gọi chúng tao là gì thế?“

Mỗi đều cúi đầu, lầm bầm ú ớ coi như trả lời.

Thật họ , căn bản 'nô lệ' của đứa con gái , mà là của Miên Ngôn.

Mẹ cũng bao giờ dạy chào hỏi .

Dì thì dạy, nhưng dì qua đời .

Có lẽ vì quá yên tĩnh ở nhà, bố chịu nổi nữa.

Một hôm ăn tối, ông hiếm khi uống chút rượu.

Sau khi uống rượu, ông bắt đầu nổi điên chỉ chất vấn:

“Con mụ c.h.ế.t tiệt , bây giờ bà cho , Ngô Nhạn con gái bà !“

Mẹ che chở Miên Ngôn, cứng cổ cãi.

“Tôi cũng …“

Bố đập đũa cái rầm, “Biết là , mà để thấy bà coi nó như khí, bà cứ đợi đấy!“

Đêm đó, cả nhà chúng bố dọa cho nhẹ.

Miên Ngôn thậm chí còn sợ đến mức ngủ .

Đến nửa đêm, chị đột nhiên la lên đòi ăn kẹo hồ lô.

Mẹ để dỗ dành chị , lập tức bếp bắc bếp nấu đường.

Nấu một nửa, tay bà mỏi, hiếm hoi lắm mới với :

“Nhạn Nhạn, mày đây, giúp khuấy một chút, dỗ chị mày đây.“

Trong lòng bỗng thấy một trận sảng khoái.

Cuối cùng giọng điệu chuyện với cũng dịu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/canh-nhan-co-doc/chuong-2.html.]

Trước đây luôn là chủ động tìm việc để làm, cuối cùng cũng là bà sai bảo !

Tôi cảm thấy sự tồn tại của cũng chút hữu dụng, vui vẻ đến mức quên hết thứ, cầm cái vá lên bắt đầu khuấy.

Chỉ là quá buồn ngủ, đáy nồi cháy khét mà cũng hề .

Khi nữa bếp, bà thấy đang ngủ gật, và ngửi thấy mùi khét, hai lời, lập tức lao tới đẩy một cái, trực tiếp đẩy ngã lăn đất.

“Bảo mày khuấy một chút mà mày ở đây ngủ gật, đúng là vô dụng!“

“Đáng lẽ ban đầu nên sinh mày !“

8.

Ngay cả kẻ ngốc cũng câu ý nghĩa gì.

Khoảnh khắc đó, đột nhiên nhớ dượng, nhớ chị họ, nhớ dì.

Mặc dù họ quá với , nhưng họ bao giờ mắng đẩy như thế.

Tôi , nhưng cắn răng, nhịn xuống.

Bố say .

Nếu bây giờ mà , sẽ ai thể giúp

Tôi rụt rè bò dậy từ đất, nhận một chỗ đầu gối va chảy máu.

Mẹ lẽ thấy, nhưng bà gì cả.

Sau , chỗ đó để một vết sẹo.

Thật thì đáng lẽ sẽ để sẹo, nhưng vì xử lý kịp thời.

Ngày hôm khi bố phát hiện , vết thương đến mức tiêm uốn ván.

Tôi còn nhớ, khi bố bế đến trạm xá, nước mắt mặt ông vẫn khô.

“Nhạn Nhạn, xin con, là bố … Bố vốn con đối xử với con hơn, thế nhưng…“

Tôi đặt tay lên mu bàn tay bố , học theo giọng điệu dượng an ủi đây mà :

“Bố ơi, con tình yêu của bố là đủ .“

Bố càng dữ dội hơn, “Nhạn Nhạn, bố sẽ mãi bảo vệ con, đừng sợ.“

Sau sự việc đó, mối quan hệ giữa và bố càng trở nên hơn.

Tôi cũng dần dần còn ảo tưởng gì về nữa.

Tôi còn xa xỉ hy vọng bà một cái, còn xa xỉ hy vọng bà làm dịu dàng của .

Tôi chỉ nhanh chóng trưởng thành.

Khi trưởng thành, sẽ trốn thoát khỏi cái nhà .

9.

Tôi ngày càng lớn hơn, cũng ngày càng kiên cường hơn.

Không sợ chuyện nhưng cũng gây chuyện.

Lại vì tính cách hướng nội, ở trường chỉ là một ngoài lề, càng ai gây sự với .

Miên Ngôn thì khác.

Chị từ nhỏ nuông chiều mà lớn lên, đến cấp hai cũng quen thói ngang ngược hống hách, khắp nơi gây rối, phá phách.

đắc tội ít .

Một buổi chiều tan học, như thường lệ đeo cặp sách bộ về nhà.

Xe đạp của thường chỉ chở một Miên Ngôn, nên quen với việc một bộ.

Vừa khỏi trường, thấy Miên Ngôn mấy thiếu niên chặn ở góc tường.

Tôi xen , chạy nhanh hơn cả khỉ.

Thế nhưng vẫn Miên Ngôn tinh mắt thấy.

Chị chỉ , quát lớn về phía mấy thiếu niên đang vây quanh :

“Đó là em gái , nó nhiều tiền lắm, làm hỏng xe đạp của mấy , mấy tìm nó mà bắt đền !“

Loading...