Nhờ những câu chuyện ma bà nội tôi kể hồi nhỏ mà đến giờ tôi vẫn ám ảnh mèo đen.
Con mèo đen đó dường như cũng có chút linh tính, nó hình như nhận ra tôi sợ nó hơn, thường xuyên đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ của tôi, sau đó ung dung cuộn tròn ở đó nhìn tôi.
Thỉnh thoảng còn kêu meo meo vài tiếng.
Thấy tôi run rẩy rồi mới thỏa mãn l.i.ế.m liếm móng vuốt rồi bỏ đi.
Có lần trong tiết thể dục, vì hơi bị sốc nhiệt, tôi đã xin phép về lớp trước.
Đến lớp, tôi phát hiện có người ngồi ở chỗ của tôi, nhìn kỹ lại thì là Chu Ngọc.
Trên tay anh ta còn đang giữ một con mèo đen không ngừng giãy giụa. Tôi nghe người ta nói, con mèo đen này ngang ngược khó thuần đã nhiều năm, tất cả những ai đến gần nó đều bị nó cào rách da.
Hơn nữa thân thủ nó nhanh nhẹn, người ta không sao bắt được nó.
Tôi nhìn kỹ, trên tay Chu Ngọc cũng có mấy vết máu.
Không biết anh ta dùng cách gì để bắt được con mèo đó.
Tôi không vào lớp ngay, đứng ngoài cửa nhìn mấy phút.
Liền thấy Chu Ngọc cầm thứ gì đó, đút cho mèo đen ăn. Mèo đen vươn cổ ngửi ngửi, rồi ôm lấy ăn ngấu nghiến.
Chu Ngọc thấy nó ngoan ngoãn lại, liền ôm nó vào lòng, vuốt ve, khiến nó rất thoải mái.
Nó hơi nheo đôi mắt tròn xoe lại.
"Cho mày ăn này, đừng đến dọa cô ấy."
63
Nếu không phải anh ta đủ tốt, tôi sẽ không dễ dàng rung động.
Chu Ngọc nói: "Sau khi kết hôn, tôi ngày càng trở nên tham lam, muốn có được nhiều tình yêu hơn từ em, tình yêu toàn tâm toàn ý. Nhưng tôi biết điều này khó mà thực hiện được ở em, vì em còn có rất nhiều chuyện quan trọng khác.
Thường xuyên, em sẽ vắng mặt trong các ngày kỷ niệm của chúng ta. Tôi thường cảm thấy tim mình như bị thủng một lỗ, xung quanh có cho tôi bao nhiêu sự đáp lại cũng không lấp đầy được.
Tôi muốn tình yêu toàn tâm toàn ý từ em, muốn trong mắt em chỉ có tôi, nếu không tôi sẽ cảm thấy như mình có thể bị em vứt bỏ bất cứ lúc nào, như thể tôi không hề quan trọng với em.
Tôi đã gặp Thịnh Khê, tôi cảm nhận được cô ta quan tâm tôi một trăm phần trăm. Tôi cứ ngỡ mình đã tìm thấy người có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng, tôi cứ ngỡ mình có thể ra đi mà không còn hối tiếc.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là một màn lừa dối, tình yêu mà tôi muốn có thể được diễn xuất ra, đồng thời tôi cũng đã đánh mất tất cả những gì mình có.
Ngoảnh đầu nhìn lại thì phát hiện, hình như tôi chẳng khác gì Chu Quốc Huy. Trong người tôi chảy dòng m.á.u của hắn, tôi như thể đã kế thừa hắn, trở thành một hắn mới, thực sự đã trở thành sự truyền thừa của hắn."
64
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/canh-dep-nhu-tranh/chuong-14.html.]
Tôi đột nhiên có chút hiểu ra.
Cả đời Chu Ngọc đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng từ gia đình nguyên sinh của anh ta.
Mẹ anh ta toàn tâm toàn ý yêu bố anh ta, dù bị bạo lực gia đình hay bị ngoại tình, bà vẫn sinh đứa con thứ hai cho ông ta. Tuy bà rất tốt bụng với hai đứa con, rất lương thiện.
Nhưng đồng thời bà cũng không biết cách nuôi dạy con cái, bà chỉ muốn dùng con cái để ràng buộc người chồng không chịu về nhà.
Chu Ngọc yêu mẹ, nhưng đồng thời cũng hận mẹ.
Nhưng anh ta vẫn kế thừa tư tưởng của mẹ mình, anh ta muốn tìm thấy tình yêu đó.
Anh ta đã thích tôi, nhưng tôi không thể cho anh ta tình yêu tuyệt đối như vậy.
Yêu đến mức cực đoan cũng là một dạng bệnh thái, trên đời chẳng mấy ai làm được điều đó?
Anh ta cứ ngỡ Thịnh Khê, người mà anh ta cho rằng toàn tâm toàn ý vì mình, chính là thứ tình cảm anh ta hằng tìm kiếm. Nào ngờ, tình yêu cũng có thể ngụy trang.
Trong lúc tìm kiếm, anh ta không ngờ mình đã trở thành cơn ác mộng thời thơ ấu của chính bản thân mình – một người cha tệ bạc.
Anh ta ngoại tình, còn dẫn tiểu tam đến trước mặt tôi.
Giống hệt như hồi anh ta còn bé, cha anh ta cũng dẫn tiểu tam về nhà lén lút, xuất hiện trước mặt mẹ anh ta. Người mẹ vốn hết mực yêu cha đã hoàn toàn suy sụp.
Cách làm đó của anh ta, chẳng phải là muốn nhìn thấy bóng dáng mẹ anh ta ở tôi sao?
Cứ thế, anh ta muốn cho tôi cơ hội cuối cùng, muốn xem tôi có còn yêu anh ta không.
Nhưng rất tiếc, tôi đã không hề mất bình tĩnh.
Và anh ta cũng không hề quay đầu lại.
65
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đây là một vòng luân hồi, là sự ràng buộc mà cả đời anh ta không thể thoát khỏi.
Vì thế anh ta sợ có con. Tôi cứ nghĩ anh ta không thích trẻ con.
Giờ tôi mới hiểu rõ, anh ta chỉ đơn giản là sợ hãi.
66
Chu Ngọc đã khóc.
Ánh mắt anh ta tràn đầy hối hận.
Những chuyện khi còn sống không thể hiểu rõ, sau khi c.h.ế.t lại bỗng dưng thông suốt.
Nhưng tất cả đã quá muộn.