Cẩn Thận! Nhà Có Chó Rất Dữ - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-10-16 14:04:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn , bước khỏi phòng, lúc đó Thiên Tường đó bóng lưng lâu.

Thiên Tường luôn nghĩ, đợi đến khi Minh Hiển chơi đùa chán , hai sẽ là bạn bè bình thường, nhất là làm động đội ăn ý nhất. Chỉ là qua mấy tháng , dường như Minh Hiển vẫn chơi đủ.

Hắn vẫn luôn để ý chuyện của Thiên Tường, hết sợ đói, sợ cầu gầy , lo mệt mỏi, nhớ từng món ăn yêu thích của … chẳng khác gì, những chuyện đó là trách nhiệm của Minh Hiển.

Thiên Tường bản vốn thiếu hụt tình cảm, chỉ cần nhận chút ít ngon ngọt liền dễ dàng xao động. Nếu nổi chút lòng tham mà vội vàng tiến lên, chừng khiến cho mối quan hệ hiện tại rơi ngõ cụt.

Trong tiềm thức, Thiên Tường giống như một con chim non mở mắt, chỉ cần thấy chút ấm của tình thương, liền lầm tưởng giữa tình yêu và ham yêu.

Nói là nấu mì, thật Minh Hiển cũng chỉ luộc sợi mì, còn nước súp và thịt bò xào chị bếp chuẩn sẵn chừa phần .

Thiên Tường tô mì đầy đủ rau thịt, còn nóng bốc khói, gắp một miếng thịt bò cho miệng, miếng thịt bò tự nhiên trở nên đặc biệt ngon ngọt.

Cậu ngước mắt lên qua đối diện: “Anh… làm nhận thích con trai chứ con gái?”

Minh hiển buông điện thoại xuống bàn, đầy tò mò: “Em bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện yêu đường với ?”

Thiên Tường lườm , bên bà ăn còn thẳng chân đá Minh Hiển một cái, liền la lên oai oái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-87.html.]

xHENRI

Cậu lạnh lùng : “Còn thì ? Định khi nào mới chịu chuyện nghiêm túc với ?”

Minh Hiển gác một chân lên ghế, ngừng suýt xoa tưởng chừng như chân sắp gãy đến nơi.

Hắn trề môi nhưng vẫn đáp: “Nếu chúng bàn về vấn đề , em sợ dẫn em sai đường, cố tình bẻ cong em ?”

Thiên Tường gác đũa, lôi điện thoại : “Vậy để hỏi hai… chừng cũng nghĩ làm gì dẫn dụ , khiến ép cong.”

“Được !” Minh Hiển bật dậy, chặn tay Thiên Tường , làm như đang hồi tưởng mới từ từ kể : “Cũng dấu hiệu đặc biệt gì, đầu tiên thích là học trò thiết của ba … đến khi cưới vợ, đau lòng trốn trong phòng liên tục mấy ngày, mới quyết định du học.”

“Khoan , du học năm mười lăm tuổi?” Thiên Tường nhíu mày: “Vậy yêu…”

“Năm mười hai tuổi… yêu thầm gần ba năm!”

“Đồ con nít quỷ!” Thiên Tường khẽ mắng.

Minh Hiển nhún vai: “Biết … ba sinh bẩm sinh một trái tim tràn ngập tình yêu.”

Thiên Tường chán chường, thở một : “Não yêu đương!”

Loading...