Cẩn Thận! Nhà Có Chó Rất Dữ - Chương 80

Cập nhật lúc: 2025-09-11 14:49:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Hiển nhanh miệng nhắc: “Mẹ quên hả? Em Kỳ là nhóc khen lấy khen để, cái xem ảnh thẻ của em mạng đó…”

Bà Diệp tròn mắt, lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Ôi! Là thằng bé đó , nhắc đến cô mới thấy hai đứa nét giống … gen nhà con xuất sắc thật, đứa nào cũng giỏi xinh, cô đem hết mấy đứa về nhà nuôi thôi.”

Phía đầu bàn, chủ nhà luôn giữ im lặng từ ban nãy, đột nhiên đặt mạnh đũa xuống bàn, dậy, bỏ lên tầng hai mà lời nào.

Bầu khí chững một nhịp, bà Diệp xoay mặt tươi làm như chẳng chuyện gì: “Thôi kệ ổng , mấy đứa cứ ăn no , lát nữa cô sẽ dỗ ổng .”

Huy Bách gác đũa ngay ngắn xuống bàn, điềm tĩnh : “Để con chuyện với ba…”

Vừa dứt câu, Huy Bách liền dậy, sải bước lên tầng hai.

Huy Bách một vòng phòng sách cũng thấy ông Ngạn, nhưng căn phòng lưng phát tiếng động nhỏ. Phòng thờ đối diện với phòng sách, Huy Bách lưng , hít sâu một mới mở cửa phòng thờ bước .

Nghe tiếng mở cửa ở lưng, ông cũng ngoái . Lưng ông thẳng tắp, châm lửa đốt ba nén nhang cắm ngay ngắn lư hương. Chắp tay vái ba cái như để thành nghi thức, kế đó mới mở lồng kính, lấy một chiếc roi với hình dạng cầu kỳ, trông vẻ ngoài như niên đại lâu đời, truyền qua tay bao nhiêu thế hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-80.html.]

Ông Ngạn nghiêm giọng lên tiếng: “Đã quyết định ?”

Huy Bách chủ động quỳ xuống đệm vải, giọng đầy quả quyết: “Đời đổi.”

Tay ông Ngạn run, siết chặt cán roi, vẫn còn bấu víu chút hy vọng cuối cùng: “Vậy còn đưa về đây làm gì? Mày ở bên ngoài, chơi như thế nào ? Chơi cho , đem về chọc cho tao tức c.h.ế.t mới lòng ?”

“Con chơi đùa!” Huy Bách ngẩng đầu thẳng ba , đường hoàng : “Con tôn trọng quyền của ba , cũng để ba cần nhọc công tìm cho con xem mắt nữa…”

xHENRI

Âm thanh chát chúa đặc sệt bất ngờ vang lên, đến khi ông Ngạn hồn thì một roi đãng giáng xuống lưng Huy Bách. Qua lớp áo sơ mi mỏng, vết roi rướm đỏ vẫn hiện rõ, thấm qua nền vải trắng.

Lần cuối cùng ông Ngạn động đến cái roi , cũng lâu lắm . Đó là lúc Huy Bách nghiệp trung học phổ thông, kể từ đó, con trai lớn luôn cách làm hài lòng ông.

Làm một ba, ông Ngạn thừa hiểu hai đứa con trai của vốn ương bướng, mỗi đứa đều ôm khư khư triết lý của bản dễ gì lay chuyển.

Minh Hiển bộc trực, luôn thẳng thừng chống đối ông. Ngược , con trai lớn kiềm chế, khéo léo lảng tránh những điểm mấu chốt của ông.

Sự bình lặng chẳng qua chỉ là lặng ngắn ngủi bão tố, ông cũng chẳng thể lường cơn bão bất ngờ chính là chuyện

Loading...