Cẩn Thận! Nhà Có Chó Rất Dữ - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-09-04 06:22:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thằng nhóc gân cổ lên, cố gắng giãy giụa: “Vì em giống , nên giống … dù nữa bọn em vẫn là em ruột!”

 

Khải Dương sang Minh Hiển, tò mò hỏi: “Vậy… bé Tường giống ba lắm ?”

 

Minh Hiển hai tay đút túi, nhún vai: “Chưa từng gặp…”

 

Khải Dương : “Hay là cứ gọi Thiên Tường dậy , thì em gọi cho sếp Kỳ… nhanh đón thằng nhóc về nhà.”

 

Thiên Tường còn đang ngủ, Minh Hiển thà chọn làm phiền một ở xa còn hơn là ép Thiên Tường thức dậy, lấy điện thoại Thiên Phong như đống lửa, nhanh chóng bật dậy bắt lấy cổ tay Minh Hiển.

 

“Đừng gọi! Anh gọi…”

 

Minh Hiển quét mắt đánh giá từ xuống Thiên Phong một , thằng nhóc chỉ mặc đồ thể thao đơn giản, đeo một chiếc balo gọn gàng như chẳng mang theo cái gì, nhưng chân nó là một đôi giày thể thao bản giới hạn cho chơi bóng rổ. Nếu Minh Hiển nhớ sai thì nhà của Thiên Tường ở thành phố Đ, cách thành phố H ba tiếng xe, xa như mà chỉ ăn mặc như đầu ngõ bỏ rác.

 

Nếu là fan cuồng lừa đảo, thì chỉ một lý do: “Nhóc bỏ nhà bụi đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-70.html.]

 

Cả thằng nhóc run lên như trúng tim đen, thấy Minh Hiển đặt liên tiếp mấy câu hỏi liền: “Ba nhóc tên gì? Đang ở ? Đi đến đây bằng cách nào? Rời nhà lúc mấy giờ… !”

 

Thằng nhóc lắp bắp: “Em… em…” đó cứng rắn chỉ một ngón tay về phía Minh Hiển: “Nếu dám ăn h.i.ế.p em, em sẽ méc với hai, ba.” Giọng thằng nhóc run run như sắp , nhưng cái miệng vẫn ngoan cố tỏ cứng cỏi, chẳng chịu nhượng bộ. Tên nhóc con cứng đầu, từ chối giao tiếp với lạ, vẻ nhất quyết gặp mặt Thiên Tường mới chịu hé miệng.

 

xHENRI

Hết cách, Khải Dương đành : “Để gọi Thiên Tường xuống cho nhanh, nếu chuyện gì chúng thể gánh vác nổi …”

 

Thiên Tường nhận tin, giống như chỉ chút bất ngờ, đó bình thản rời giường, chậm rãi vệ sinh cá nhân, mất gần 15 phút mới xuống tới đại sảnh.

 

Thiên Phong vô cùng háo hức như nhận kẹo khi thấy trai, đối lập với hình ảnh đó là Thiên Tường nhíu mày lườm nó một cái, thằng nhóc liền ngoan ngoãn im bặt yên một chỗ.

 

“Dạo em ăn gan hùm mật gấu? Hay ăn đòn?” Thiên Tường nhẹ nhàng, giọng cũng êm tai chẳng giống như đang quở trách mà câu nào cũng nghĩa như đang quở trách.

 

Thiên Phong thành thật lắc đầu: “Em ăn những thứ đó…”

 

Thiên Tường nâng lên một tông giọng: “Em đang giỡn mặt với đó hả?”

Loading...