Cẩn Thận! Nhà Có Chó Rất Dữ - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-08-30 03:41:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thiên Tường lạnh nhạt : “Anh cần giải quyết một chút ? Giờ còn ai sử dụng phòng đồ nữa .”

 

Minh Hiển đầu , còn nhận chuyện gì, dựa theo hướng của Thiên Tường, xuống phía

 

Lỗ tai Minh Hiển đỏ, nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh: “Do tập thể thao xong, testosterone đột ngột tăng cao, kiểm soát … đừng hiểu lầm, con thường ngày đắn.”

 

Thiên Tường phì : “Nếu tình trạng kéo dài, nhất là nên khám gấp…”

 

Minh Hiển lấy áo khoác, buộc chéo hông, tỏ vẻ ngại ngùng: “Tôi như thì thể đón xe ngoài , em chở về nhé?”

 

“Cũng thôi, thuận đường mà, nhưng xe mũ bảo hiểm.”

 

Giống như chuẩn sẵn từ , Minh Hiển liền lấy một cái mũ bảo hiểm từ trong tủ đồ: “Tôi , cảm ơn em!”

 

Nghĩ đến vấn đề sống còn, Thiên Tường cũng giữ sự trong sáng cho cái m.ô.n.g của , cuối cùng vẫn là để Minh Hiển cầm lái.

 

Đi ngang công viên Ánh Sao, liền thấy một vòng xe đẩy bán đồ ăn vặt, Thiên Tường vỗ vai Minh Hiển bắt dừng .

 

“Đi gửi xe! Hôm nay đãi ăn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-65.html.]

Minh Hiển máy móc làm theo, Thiên Tường bảo chọn một chỗ sạch sẽ đủ ánh sáng, còn thì dạo quanh một loạt mấy chiếc xe đẩy chọn đồ ăn vặt. Rất nhanh, Thiên Tường trở về với một túi trứng gà nướng, thịt bò xiên nướng, trái cây cắt sẵn và hai ly nước ép.

 

Minh Hiển lấy khăn giấy lau dọn chỗ cho Thiên Tường xong, mới lên: “Ví tiền của em dán keo 502 ? Chúng mới nhận tiền thưởng xong mà, nếu lầm em còn là nhận thưởng nhiều nhất nữa.”

 

Thiên Tường dáng chủ nhà, đặc biệt chọn cho Minh Hiển xiên thịt mà cho là to nhất.

 

xHENRI

“Ngon miệng là ! Anh ăn tự nhiên nha… đừng khách sáo với !”

 

Sau đó Thiên Tường mới tiếp: “Gần đây đóng học phí, bảo dưỡng xe, còn tiền nuôi con… tiết kiệm một chút.”

 

Minh Hiển lắng , nếm thử một cuộn thịt xiên, ngạc nhiên qua Thiên Tường: “Em tự đóng học phí? Anh Kỳ cho em ?”

 

“Có cho…” gửi một cái thẻ, tiền trong đó đủ mua thêm một căn nhà nữa, ngừng một lúc Thiên Tường : “Không cần thiết thì tiêu phí, đồ ăn rẻ mắc, miễn ngon miệng là .”

 

“Cứ tưởng em thích sạch sẽ, ngờ cũng chịu ăn đồ bán ngoài lề đường.”

 

Thiên Tường đáp vội, cầm ly nước ép lên uống một ngụm. Buổi tối, thành phố H đông đúc hơn cả ban ngày, dòng xe cộ ngoài vẫn qua ngớt. Ánh đèn vàng hắt xuống hàng mi dày, đôi mắt xa xăm như đang lưỡng lự điều gì đó.

 

Đột nhiên Thiên Tường lên tiếng, vô cùng thẳng thắn: “Thật chúng làm đồng đội ăn ý, làm bạn bè cũng đối với cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Đâu cần đem tình cảm chơi đùa, ảnh hưởng tinh thần chung của cả đội…”

 

Minh Hiển nheo mắt: “Sao em nghĩ đến trường hợp, thực sự thích em?”

Loading...